Một ngày nọ, ông chủ nông trại
người Do Thái hoảng hốt nói với vợ.
Bà ơi! Tai họa đến nơi rồi.
Tôi nghe mấy bữa nay trong thành người ta đồn đãi chuyện kinh khủng lắm. Đấng
Mê-sia đã đến gần chúng ta rồi.
Người vợ bình thản? Sao ông
có vẻ hoảng hốt vậy? tôi tưởng đó là chuyện đáng mừng chứ? Chúng ta đang mong
chờ Đấng Mê-sia mà.
Mừng gì chứ? Bà xem bao nhiêu
năm chúng ta cực nhọc vất vả làm việc, mới có cơ ngơi đáng kể như bây giờ. Thế
mà, bà biết không, chúng ta sắp bỏ mọi sự để theo Đấng Mêsia rồi.
Bà vợ an ủi chồng: Thôi mình
đừng lo. Chúa là Đấng Nhân Lành. Chúa đã giúp dân tộc chúng ta đương đầu với những
kẻ đại gian đại ác như: Pharao, Haman, Hitle…Thế thì chắc chắn Ngài cũng có
cách giúp chúng ta thoát khỏi Đấng Mê-si-a chứ!
Trước
tình cảnh nhiều môn đệ tuyên bố rút lui không theo Đức Giê-su nữa, Đức Giê-su
đã hỏi lòng Nhóm Mười Hai: “Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi hay sao?”. Phê-rô
thay lời cho Nhóm Mười Hai trả lời: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến
với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng
con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Đấng Thánh của Thiên Chúa."
Câu
trả lời của thánh Phê-rô biểu lộ một niềm tin dựa trên mạc khải của Đức Giê-su
về “Lời ban sự sống đời đời”. Trước đó, Đức Giê-su đã nói cùng các môn đệ rằng:
“Lời thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống”
Câu
trả lời của thánh Phê-rô cũng cho thấy niềm tin và hiểu biết nền tảng của Nhóm
Mười Hai về Đức Giê-su: Đức Giê-su là Đấng Thánh của Thiên Chúa. Nghĩa là, Đức
Giê-su thuộc về Thiên Chúa. Người là cầu nối trung gian giữa Thiên Chúa và con
người.
Đức
Giê-su là con đường duy nhất giúp cho con người vươn đến Thiên Chúa, hiệp thông
với Thiên Chúa và có được sự sống đời đời bất diệt.
Thiên
Chúa ban cho con người món quà quý giá nhất, một món quà có giá trị vô tận và bất
khả xâm phạm. Đó là món quà tự do. Chính ông bà nguyên tổ đã sử dụng món quà
này để phản bội lại Thiên Chúa.
Mỗi
người chúng ta vẫn còn nguyên món quà tự do ấy. Chúng ta có thể chọn lựa Thiên
Chúa hoặc lìa bỏ Người. Thiên Chúa không thể xâm phạm tự do của con người. Người
chỉ có thể lấy tấm lòng của người cha mà mời gọi mỗi người chúng ta hãy qua về
với Người. Người chỉ có thể con tim của một tình nhân để theo đuổi chúng ta
không ngừng.
Người
mời gọi chúng ta hãy chọn Người, hãy theo Người, không phải vì Người buồn không
có ai chơi với; cũng không phải vì Người cô đơn, cô độc; cũng không phải vì Người
cần chúng ta phục vụ. Tất cả đều không. Con người không thể mang lại cho Thiên
Chúa bất cứ một lợi lộc đáng kể nào.
Người
mời gọi mỗi người chúng ta chọn Người chỉ vì Người là cha chúng ta. Mỗi người
chúng ta là con của Người. Chỉ có Người yêu thương chúng ta nhất, và chỉ có Người
mới có khả năng mang lại cho chúng ta sự sống đời đời và hạnh phúc viên mãn.
Hẳn
nhiên, tất cả mọi người chịu Phép Rửa đều là những người
theo Chúa Giê-su. Đó là một niềm vui, niềm hãnh diện cho mỗi người chúng ta.
Thế
nhưng, mỗi người chúng ta có thật sự cảm thấy rằng Lời Chúa là Lời ban sự sống
đời đời hay không? Chúng ta có thật sự cảm nhận được rằng Thánh Thể Chúa là nguồn
lương thực cần thiết nhất để nuôi dưỡng linh hồn chúng ta?
Chúng
ta có thật sự cảm thấy được Lời Chúa, Thánh Kinh là kiến thức quan trọng nhất để
hướng dẫn tâm trí chúng ta hay không? Mỗi ngày chúng ta dành bao nhiêu giây
phút để tìm kiếm nguồn lương thực Lời Chúa và Thánh Thể Chúa? Thánh Kinh có phải
là cuốn sách gối đầu giường của mỗi người chúng ta hay không? Tham dự Thánh Lễ,
các giờ Kinh nguyện có phải là những việc mà chúng ta thích làm nhất hay không?
Nhà thờ có phải là điểm đến ưa thích của chúng ta hay không?
Nếu
như mỗi thành viên trong gia đình chúng ta đều biết gẫm suy và thực hành Lời
Chúa thì gia đình chúng ta sẽ tìm thấy sự đầm ấm hạnh phúc biết bao. Ví dụ như
Lời Chúa trong thư gửi giáo đoàn Cô-lô-sê hôm nay là những lời khuyên rất hay
cho những ai sống đời gia đình: “người làm vợ hãy Người làm vợ hãy tùng phục chồng
như tùng phục Chúa, vì chồng là đầu của vợ cũng như Đức Ki-tô là đầu của Hội Thánh…
Người
làm chồng, hãy yêu thương vợ, như chính Đức Ki-tô yêu thương Hội Thánh và hiến
mình vì Hội Thánh; …chồng phải yêu vợ như yêu chính thân thể mình. Yêu vợ là
yêu chính mình. Quả vậy, có ai ghét thân xác mình bao giờ; trái lại, người ta
nuôi nấng và chăm sóc thân xác mình” (Ep 5,22-29).
Đức
Giê-su đã nói rằng: “Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống… Ai ăn
thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho người ấy sống lại
vào ngày sau hết”
Ước
gì, mỗi người ki-tô hữu chúng ta luôn hiểu được giá trị của nguồn lương thực Lời
Chúa, để rồi dành thời gian đọc Lời Chúa, tìm hiểu Lời Chúa, Suy Gẫm Lời Chúa
và đặc biệt là sống theo Lời Chúa dạy.
Ước
gì, mỗi người chúng ta cũng xác tín về giá trị cao quý của Thánh Lễ, lợi ích của
kinh nguyện, để rồi dành thời gian tham dự Thánh Lễ cách đều đặn và tích cực
hơn, đến với Chúa nhiều hơn.
Đó là
bằng chứng hùng hồn rằng chúng ta đang thực sự theo Chúa Giê-su và là con đường duy nhất dẫn chúng ta về quê hương vĩnh cửu trên quê trời.
Fr. Joseph Phạm Duy Thạch SVD