Saturday 31 August 2013

TẠI SAO PHẢI KHIÊM HẠ?

Chuyện kể rằng:
Có người chủ nhà kia mở một bữa tiệc và mời nhiều người đến dự. Trong số khách mời, có một học giả nổi tiếng tên là Daniel. Khi ông Daniel đến, người chủ nhà mời ông ngồi bàn trên.
Nhưng Ông từ chối và nói rằng ông muốn được ngồi chung với những người bình dân nghèo nàn. Sau Ông Daniel còn có nhiều người khách lần lượt đến. Ai cũng dành ngồi bàn trên và những bàn gần phía trên. Rốt cuộc chỉ có cái bàn tận dưới cùng, bàn mà Daniel đang ngồi, là còn chỗ trống. Sau cùng, ông thị trưởng đến. Vì không còn ghế trống ở bất cứ bàn nào khác, nên người chủ nhà buộc lòng mời ông thị trưởng ấy đến ngồi bàn cuối chung với ông Daniel. Vị thị trưởng thắc mắc: "nhưng đây là chiếc bàn cuối mà!". Người chủ nhà nhanh trí đáp: "Thưa không, đây là bàn danh dự, vì là bàn có ông Daniel đang ngồi". Vị thị bấy giờ trưởng hết thắc mắc và ngồi vào chỗ chủ nhà chỉ.

Monday 26 August 2013

LÝ DO DUY NHẤT KHIẾN MỘT NGƯỜI TỒN TẠI LÀ GI?!?

Người ta kể lại rằng, trong trận động đất ở Ácmêni vào tháng 12-1987, hàng ngàn người bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Các nhân viên cứu hộ tìm kiếm trong vô vọng. đến ngày thứ 5, họ tìm thấy hai mẹ con bà Susanna bị kẹt dưới một cái bàn. Có một điều kỳ lạ là đứa con gái 3 tuổi xem chừng rất khỏe mạnh trong khi bà mẹ thì đã nằm bất động. Bà đã bị mất máu quá nhiều trong khi trên mình không có một vết thương nào đáng kể ngoài những vết cắt ở ngón tay bà.
Khi bà tỉnh dậy người ta mới biết được nguyên nhân của những vết cắt ấy là do khi con gái bà quá khát nước, nhưng không tìm đâu ra nước, bà đã rạch ngón tay mình cho con bú chính máu của bà. Phóng viên hỏi bà rằng: “sao bà lại làm như vậy? bà không sợ chết sao?” bà Susanna bình thản trả lời: “Vì tôi là người mẹ. Lúc đó tôi biết thế nào tôi cũng chết. Nhưng tôi muốn con tôi được sống".

Sunday 25 August 2013

ĐƯỜNG HẸP HAY LÒNG HẸP

Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, thánh Luca tường thuật lại cho chúng ta câu chuyện về một ai đó đã đến hỏi Chúa Giê-su về việc có ai đó đã nói với anh ta về số lượng người được cứu thoát thì ít, điều ấy có đúng không? Đức Giê-su không trả lời cho anh rằng điều đó đúng hay sai, nhưng hướng anh đến cách thức để đạt đến ơn cứu độ.
Đó là: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được”. Đức Giê-su không trả lời cho cá nhân người đặt câu hỏi nhưng Ngài trả lời cho tất cả những kẻ đang nghe Ngài và cho độc giả qua muôn ngàn thế hệ, trong đó có chúng ta.

Monday 12 August 2013

CÓ NHỮNG NGƯỜI SỐNG NHƯ MÌNH KHÔNG BAO GIỜ CHẾT!!!

Chuyện kể rằng: Một hôm, Satan tổ chức đại hội toàn vương quốc. Mục đích là bàn kế hoạch làm thế nào lôi kéo được thật nhiều linh hồn vào hỏa ngục. Tất cả các quỷ đều được triệu tập. Rất nhiều sáng kiến được đưa ra:
Mở đầu đại hội, một tên quỷ con chạy ra nói: Tâu đại vương, em sẽ bảo với mọi người là không có Chúa, đừng phí thời giờ đi nhà thờ, đọc kinh vô ích.
Satan nói: Như thế chỉ lừa được một số người vì nhiều người đã biết có một Thiên Chúa, Đấng chí cao tạo dựng mọi loài, mọi vật.

Monday 5 August 2013

PHƯỢNG HOÀNG HAY GÀ CON?!?

Chuyện kể rằng có một bác nông phu nọ, nhặt được một quả trứng của chim phượng hoàng. Ông đem quả trứng về cho một con gà mái ấp chung với những quả trứng gà. Ít lâu sau, quả trứng nở ra và một con chim phượng hoàng xinh đẹp ra đời. Con chim phượng hoàng được dạy dỗ, sinh hoạt chung với bầy gà con và chẳng lạ gì nó vẫn luôn nghĩ mình là một con gà con.
Thế rồi, một buổi sáng đẹp trời nọ, trong lúc đang bới đất tìm thức ăn ở một nông trại, phượng hoàng con bỗng nhìn thấy những con chim phượng hoàng đang cất cánh mạnh mẽ bay lượn trên nền trời xanh thẳm. Lúc ấy, trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ: “Ước gì tôi có thể bay được như những con chim ấy”. Những con gà xung quanh cười vang: “Bạn không thể bay được như những con phượng hoàng ấy đâu! Chúng ta là loài gà và gà thì chỉ bươi dưới đất, chứ không thể bay trên bầu trời như thế được đâu”.

Saturday 3 August 2013

CHÚNG TA THUỘC THƯỢNG GIỚI CHỨ KHÔNG PHẢI HẠ GIỚI

Chuyện kể rằng: Một buổi sáng đẹp trời nọ, người đại điền chủ đến nói cùng người đầy tớ đang chăm sóc con ngựa cho ông rằng: Xem chừng anh đang mơ ước làm giàu phải không? Không thấy người đầy tớ đáp lại lời nào.
Người điền chủ lại nói tiếp. Anh hãy chạy từ bây giờ cho đến lúc mặt trời lặn, tôi sẽ cho anh tất cả đất đai mà anh chạy vòng quanh được trong khoảng thời gian ấy.