Friday, 1 June 2012

ĐỨNG THẲNG NGẪNG ĐẦU HAY LỦI THỦI CÚI MẶT(Lc 21,20-28)

Vào ngày 6-11- 2009, điển ảnh USA bắt đầu trình chiều bộ phim bom tấn của năm với chi phí lên đến 200 triệu USD của đạo diễn nỗi tiếng Roland Emmerich. Bộ phim mang tựa đề là “thảm họa 2012”. Bộ phim mô tả hành tinh chúng ta đang sống bị một hành tinh lạ đâm vào đúng ngày 21-12-2012. Đó là thời điểm kết thúc một chu kỳ lịch của người Maya cổ đại, một dân tộc vùng Mỹ châu rất thông thái về thiên văn và địa lý. Và cư dân mạng truyền thông thế giới bỗng giật mình và trở nên xôn xao, hoang mang vì những bài biết nhưng website dự đoán về ngày kết thúc của nhân loại 21-12-2012. 

Trái đất sẽ rung chuyển dữ dội và những tai họa thảm khóc đổ xuống hủy diệt toàn thể nhân loại vào năm 2012. Đó chỉ là phổng đoán và đồn thổi mà thôi. Nhưng có một nguồn tin rất đáng tin cậy và đáng lưu tâm hơn. Đức Giê-su trong TM hôm nay đã nói tiên tri về biến cố Giê-ru-sa-lem bị quân Roma tàn phá bình địa vào năm 70 sau CN. Đó cũng là hình ảnh của những thảm họa của ngày tận thế. 

Tuy nhiên, Ngài lại không nói ngày nào tháng nào năm nào, có lẽ đối với Chúa sẽ không có ngày tháng năm vì Ngài vượt ngoài không gian và thời gian. Và điều người ta quan tâm nhất đó là thời điểm nào sẽ đến ngày ấy. ĐGS cho thấy điều đó không đáng quan tâm nếu chúng ta luôn luôn luôn luôn ở trong tư thế sẵn sàng. Lẽ ra con dân của Chúa phải rất mừng vui sung sướng mong mỏi chờ đón ngày đó. Vì ngày đó là ngày con được gặp cha mặt đối mặt, ngày mà Thiên Chúa đón rước chúng ta về bên Chúa mãi mãi. Nếu chúng ta cảm thấy hoảng sợ thì giả thiết một điều là chúng ta không thích được gặp Thiên Chúa- Cha của mình hoặc giả chúng ta không sẵn sàng. 

Đức ki-tô mời gọi “hãy đứng thẳng và ngẫng đầu lên vì anh em sắp được cứu độ”. Động tác xem ra rất đơn giản trong ngày cánh chung. Tuy nhiên, để có thể làm hai động tác đơn giản ấy vào ngày cánh chung thì phải có một chọn lựa đúng đắn cách dứt khoát và một tiến trình hy sinh bước đi trên hành trình ấy. Cuộc thanh luyện và chuẩn bị bắt đầu từ tiếng khóc chào đời của mỗi người. Và điều quan trọng không phải tôi sống bao lâu, đi được bao nhiêu km trên hành trình nhưng là tôi đi thế nào, sống như thế nào trên hành trình ấy. Điều đó quyết định tôi có thể đứng thẳng và ngẩng đầu lên trước Chúa hay không. 

Thực ra, ngày tận thế không phải là ngày xử án của Chúa và Thiên Chúa không phải là một quan án đáng sợ. Đó đơn thuần chỉ là một ngày đoàn tụ của những người con lưu lạc chốn gian trần với người Cha trên trời. Bình tâm suy gẫm lại một cách nghiêm túc: đích tôi đang hướng đến là gì? Phương tiện tôi đang có là gì? Và tôi đang bước đi thế nào? Tôi cần thay đổi gì nữa? Thiết nghĩ điều quan trọng nhất, đích đến hấp dẫn nhất của mỗi con người đó là làm người, tôi được gọi là người và tôi phải làm sao làm người cho được và Thiên Chúa chỉ mong có thế. 

Nếu một ngày nào đó tôi chưa thực sự là người đúng nghĩa ngày ấy chính là ngày tai họa. Thật ra không phải Thiên Chúa định ngày nào giờ nào thế giới này bị tàn phá nhưng ngày ấy giờ ấy nằm ngay chính trong chọn lựa của mỗi cá nhân. Nếu lúc nào đó tôi suy nghĩ và hành động không như một con người, thì ngay lập tức tai họa đã ập đến cho chính tôi và còn liên lụy đến người khác. 

Người ki-tô hữu hay nói bống bẩy là chúng ta phải làm sao sống xứng đáng là con Chúa? Sống xứng đáng là Con Chúa là thế nào đây? Đơn giản đó là làm người, một con người đúng nghĩa và trọn vẹn như thuở ban đầu Chúa tạo dựng nên. Nhưng có phải chỉ khi nào tôi trở nên một con người hoàn thiện thì tôi mới được cứu độ? Da thưa không! Chỉ cần cả cuộc đời tôi đã làm tất cả, đã cố gắng hết sức để làm người cho dù đến cuối cùng tôi vẫn chưa hoàn thiện. Chúa vui lòng và đón nhận những cố gắng ấy!

Nguyện xin Chúa Thánh Thần giúp mỗi người chúng ta hiểu ra điều quan trọng và cần thiết nhất cho cuộc đời mình là gì. Để mỗi người khỏi bị lạc đường. Xin ngài giúp cho mỗi người chúng ta chọn lựa chính xác và can đảm dấn thân trên đường mình đã chọn. Amen!

No comments:

Post a Comment