Chuyện kể rằng: Vào thời chiến quốc, một hôm, có
người đến dâng cho vua nước Sở một vị thuốc quí có thể giúp người ta trường
sinh bất lão.
Viên quan cận thần chận lại hỏi :
- Vị thuốc này có ăn được không ?
- Thưa, ăn được.
Tức thì viên quan ấy giựt lấy bỏ vào miệng. Truyện
đến tai vua, ngài đùng đùng nổi giận:
- Đem mà chặt đầu nó đi.
Viên quan chắp tay vái :
- Nghe người dâng thuốc nói là thuốc bất tử lại ăn
được, thần mới dám ăn. Thuốc bất tử nghĩa là ăn vào rồi thì không còn có thể chết
được. Thế mà vừa nuốt khỏi miệng, thần đã sắp phải chết. Như vậy là thuốc tử. Tại
sao người ta lại gọi là thuốc bất tử được ?
Vua Sở, lúc bấy giờ, mới ngộ ra là mình bị lừa liền cho chém đầu người dâng
thuốc.