Bài đọc I hôm nay trích sách
các vua, kể lại cho chúng ta nghe một giai đoạn tăm tối nhất trong cuộc đời của
một trong những ngôn sứ lẫy lừng nhất của thời Cựu Ước (1V 19,9a.11-13a). Đó là
ngôn sứ Êlia. Êlia nổi tiếng với cuộc chiến khốc liệt với 450 ngôn sứ thần Baan trên núi
Cácmen, cuộc chiến nhằm xác định rõ giữa Thiên Chúa và thần Baan, đâu
là vị Thiên Chúa thật. Với một đức tin mãnh liệt, Êlia đã đánh bại 450 ngôn sứ
thần Baan để chứng minh cho toàn dân thấy rằng Đức Chúa là Thiên Chúa thật. Tuy nhiên cũng chính chiến tích ấy đã đẩy ông vào những ngày đen tối nhất, gian nan nhất của cuộc đời ngôn sứ. Hoàng hậu Ideven, vốn thờ thần Baan, đã đùng đùng nổi giận và thề sẽ giết chết Êlia
để tế thần. Êlia buộc phải trốn lên núi Khôrép, núi Đức Chúa. Ông muốn nói với
Chúa rằng ông mệt mỏi lắm rồi, chán lắm rồi cái sứ vụ mà Chúa trao phó. Thế nhưng
Đức Chúa đã đến gặp ông và an ủi ông. Và rồi, ông lại xuống núi tiếp tục sứ mạng
mà Chúa trao cho ông cho đến khi được cất lên trời.
Thánh Phaolô trong thư gửi
tín hữu Rôma (Rm 9,1-5) hôm nay cũng biểu lộ một sự ưu phiền quá đỗi vì đa phần dân
Ítraen không tin vào Đức Kitô, dẫu rằng họ đã có nhiều đặc ân thuận lợi hơn mọi
dân khác, để dẫn đến Đức tin.
Kế đến, đoạn Tin Mừng hôm nay
cũng diễn tả một viễn cảnh u ám của cuộc đời các môn đệ, của cộng
đoàn tín hữu thời sơ khai (Mt 14,22-33). Đó là hình ảnh một con thuyền đi trong
đêm tối. Sau khi Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. Dân chúng muốn tôn Đức
Giêsu làm vua. Các môn đệ vọng tưởng sẽ bước vào một thời kỳ huy hoàng nhất, nếu
Đức Giêsu làm vua. Vậy mà, Đức Giêsu lại chối từ và bắt các môn đệ xuống thuyền
qua bờ bên kia.
Hụt hẫng vì vuột mất vinh
quang, lại phải ra khơi trong đêm tối. Con thuyền của các môn đệ dẫu đang đi
trên biển hồ quen thuộc, với tài cầm lái của những chàng ngư phủ lành nghề, vẫn
không thể nào tránh được những cơn sóng đánh vì ngược gió. Những sóng gió của
biển cả làm cho con thuyền các môn đệ chao đảo. Bóng đêm càng làm cho các ông
hoang mang. Tuy nhiên, điều làm cho con thuyền của các môn đệ chao đảo và làm
cho các ông sợ hãi nhất đó chính là sự hụt hẫng về một giấc mơ quyền lực trần
thế. Quan trọng hơn, đó là cảm giác thiếu vắng Chúa trong cuộc đời mình. Cảm giác
thiếu vắng Chúa làm cho con thuyền đức tin Phêrô và đồng bạn chơi vơi giữa lòng
biển, lạc hướng giữa dòng đời và không biết đường, biết hướng về đâu.
Đức Giêsu biến đâu mất giữa
lúc con người gặp nhiều sóng gió nhất của cuộc đời dương thế? Thưa! Đức Giêsu vẫn
ở đó. Ngài đã hứa ở cùng các môn đệ và nhân loại cho đến tận thế (Mt 28,20).
Ngài hứa là “Thầy sẽ không để anh em mồ côi” (Ga 14,8). Sao Ngài lại có thể vắng
mặt vào lúc họ cần Ngài nhất được? Ngài vẫn ở đó vẫn đồng hành với các môn đệ
trên con thuyền đức tin của họ. Ngài vẫn xuất hiện đúng lúc, vào lúc khó khăn
gây cấn nhất của cuộc đời. Vấn đề là họ đã không tin vào Ngài. Bằng chứng là, khi thấy
Đức Giêsu đi trên mặt biển mà đến với họ. Tất cả đều hoảng hốt
bảo nhau: “Ma đấy!” và sợ hãi la toáng lên.
Tiếng kêu la thất thanh của
các môn đệ nghe có vẻ như tiếng kêu la của những đứa trẻ bị người lớn nhát ma.
Nhưng không! Đó không đơn giản chỉ là nỗi hoảng sợ một bóng ma theo kiểu trẻ
con, nhưng là một nỗi hoảng sợ của kẻ mất niềm tin. Đó là nỗi kinh hoàng, sự hoang
mang của những kẻ không nhận ra chính Thầy mình. Đó là một cuộc khủng hoảng đức
tin trầm trọng và có thể dẫn đến gục ngã không lối thoát.
Đức Giêsu đã lên tiếng là: “Cứ
yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Vậy mà Phêrô lại còn nói: “Thưa Ngài, nếu
quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài." Và
ngay cả khi đã được đi trên mặt nước rồi, Ông lại không tin, hoảng sợ, và gần
chìm. Chính Đức Giêsu đã xác nhận sự kém tin của Phêrô và các môn đệ: “Người
đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?"
Thế nhưng, trong đêm tối của
Đức Tin Phêrô đã kịp kêu lên một câu hết sức cần thiết: “Thưa Ngài, xin cứu con
với!”. Và ngay lập tức Đức Giêsu nắm lấy tay ông. Mọi sóng gió trong cuộc đời
Phêrô dường như tan biến hết khi Thầy nắm lấy tay Ông. Tuy nhiên, điều quan trọng
hơn là lúc ấy Phêrô, các môn đệ và tất cả những người trong thuyền đều tin rằng
Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, tin rằng Ngài vẫn đồng hành, vẫn chở che họ giữa
bao sóng gió của cuộc đời.
Và lẽ dĩ nhiên, nơi nào có niềm
tin vào Đức Kitô, nơi nào có Đức Kitô hiện diện thì gió biển liền lặng như tờ,
và thuyền đời trôi đi một cách êm đềm.
Kinh nghiệm đức tin của thánh
Phêrô và các môn đệ hôm nay thật là quý báu. Quả thật, cho dù chúng ta đi đạo
bao nhiêu năm, có học biết bao nhiêu kiến thức về đạo đi nữa thì đức tin của
chúng ta vẫn không tiến triển, nếu như chúng ta chưa một lần cảm nghiệm được dấu
ấn bàn tay Chúa nâng đỡ trong cuộc đời chúng ta; nếu như chúng ta chưa một lần
cảm nghiệm được sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Kinh nghiệm về
sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời, đặc biệt là trong những lúc khó khăn, sẽ
làm cho niềm tin chúng ta thêm vững mạnh.
Mỗi người chúng ta là một con
thuyền, mỗi gia đình chúng ta là một con thuyền, mỗi cộng đoàn chúng ta là một
con thuyền. Con thuyền ấy đang trôi trên dòng sông dương thế để tiến về quê trời.
Và người quan trọng nhất, vị khách VIP, không thể thiếu trên con thuyền này
chính là Đức Kitô. Và hành lý quan trọng nhất, nhất thiết không thể bỏ quên đó
là niềm tin vào Đức Kitô.
Mỗi người chúng ta, mỗi gia
đình chúng ta dẫu đang sống trong cảnh giàu sang sung túc hãy kiểm tra lại xem
trong lòng mình, trong gia đình mình có Đức Kitô hay không. Nếu không có sự hiện
diện của Đức Kitô chắc chắn con thuyền chúng ta đang lạc hướng và sẽ bị sóng
gió cuộc đời đánh trôi dạt. Ngược lại, mỗi người chúng ta, mỗi gia đình chúng
ta, dù đang ở trong khung cảnh đen tối ảm đạm nhất của cuộc đời, hãy tin tưởng
chạy đến với Chúa, hãy mời Đức Giêsu vào lòng mình, vào nhà mình, để Ngài dẹp
yên mọi sóng to gió lớn và dẫn chúng ta đến bờ bình an quê trời. Amen.
CNXIXTNA
(1V 19,9a.11-13a; Rm 9,1-5; Mt 14,22-33)
DUY THACH SVD
"
No comments:
Post a Comment