Hôm nay, ngày đầu năm phụng vụ
mới, có thể nói là ngày tết của người Công Giáo, ngôn sứ Isaia (Is 2,1-5) dẫn đưa chúng ta
về một khung cảnh êm đềm, bình yên, hạnh phúc đích thực. Đó là nơi mà “dân dân
lũ lượt đưa nhau tới, nước nước dập dìu kéo nhau đi.” Nghĩa là một nơi sum vầy
cho nhiều người, nhiều dân tộc trên trái đất này.
Ở nơi ấy, không còn bóng dáng của
chiến tranh, của hận thù ghen ghét, vì lúc bấy giờ “họ sẽ đúc gươm đao thành cuốc
thành cày, rèn giáo mác nên liềm nên hái. Dân này nước nọ sẽ không còn vung kiếm
đánh nhau nữa, và thiên hạ thôi học nghề chinh chiến.”
Tất cả những gì mà trước đây họ
dùng để làm hại nhau, thì nay được biến thành những công cụ để làm lợi cho
nhau, đem lại hạnh phúc ấm no cho nhau. Đó quả là một viễn ảnh rất đẹp, một
khung cảnh bình yên mà biết bao người mơ ước.
Nhưng cho đến khi nào thì nhân
loại mới được sống trong một vương quốc thái bình thịnh vượng như thế?
Xin thưa rằng: Không ai có thể
biết được. Chính Đức Giê-su đã xác nhận tính bí ẩn của ngày quang lâm rằng: “Còn về ngày và giờ đó thì không ai biết
được, ngay cả các thiên sứ trên trời hay cả người Con cũng không; chỉ một mình
Chúa Cha biết mà thôi.” (Mt 24,36)
Chỉ có thánh Phao-lô nói có lý
nhất: “Đã đến lúc anh em
phải thức dậy, vì hiện nay ngày Thiên Chúa cứu độ chúng ta đã gần hơn trước
kia, khi chúng ta mới tin đạo. Đêm sắp tàn, ngày gần đến” (Rm 13,11).
Trong bài Tin
Mừng hôm nay (Mt 24,37-44) Đức Giê-su nhắc lại biến cố đại lụt Hồng Thủy thời Ông No-ê để nói
đến sự bất ngờ của ngày quang lâm của Người. “Thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy
chồng…Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thủy ập tới cuốn đi hết thảy.”
Mùa vọng mang
hai ý nghĩa chính yếu. Thứ nhất, đó là mùa chuẩn bị mừng kỷ niệm ngày Sinh Nhật
Đấng Cứu Thế, hay là ngày No-en. Thứ Hai, đó là mùa chuẩn bị để đón Chúa đến lần
thứ hai, để đem chúng ta vào hưởng hạnh phúc muôn đời với Chúa. Ngày ấy chắc chắn
sẽ đến, chỉ có điều là chúng ta không biết ngày nào và giờ nào mà thôi.
Chính vì
không biết ngày nào, giờ nào “Chúa sẽ thương gọi chúng ta về với Ngài”, nên
Chúa Giê-su mới căn dặn rất kỹ càng: “anh em hãy canh thức, vì anh em không biết
ngày nào Chúa của anh em đến… anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em
không ngờ, thì Con Người sẽ đến”.
Có người thắc mắc rằng: sao Chúa chơi
ác vậy? Sao Chúa không thông báo cho người ta biết trước giờ chết có phải hay
hơn không? Gọi bất ngờ như vậy thì ai mà chuẩn bị được?
Xin thưa! Cuộc đời con người là một tiến
trình sống ơn gọi làm người, một cuộc sống làm con Chúa. Sự sống đời sau sẽ là
kết quả của tất cả những gì chúng ta làm trong suốt cuộc đời mình, chứ không phải
một sự toan tính trong chốc lát, theo kiểu bán mua. Vấn đề không phải chúng ta
sống được bao lâu nhưng là chúng ta sống thế nào.
Mùa vọng chỉ kéo dài khoảng hơn bốn tuần,
thế nhưng việc chúng ta mong chờ Chúa, lại là một việc làm kéo dài suốt cả đời
chúng ta. Hành trình cuộc đời chúng ta không có gì khác hơn là một hành trình sống
tâm tình mong chờ Chúa Giê-su đến lần thứ hai.
Chúa Giê-su mời gọi tất cả mọi người
chúng ta, trong bất cứ thời điểm nào của cuộc sống cũng hãy “canh thức và sẵn
sàng”. Đó là hai thái độ rất quan trọng, bởi lẽ nó sẽ quyết định số phận cả đời
của chúng ta. Chúng ta có được hưởng hạnh phúc thiên đàng với Chúa hay không là
tùy thuộc vào việc chúng ta có canh thức và sẵn sàng hay không. Thế thì, phải canh thức thế nào đây?
Thánh Phao-lô (Rm 13,11-14) dạy chúng ta rằng: “Hãy loại
bỏ những việc làm đen tối, và cầm lấy vũ khí của sự sáng để chiến đấu. Chúng ta
hãy ăn ở cho đứng đắn như người đang sống giữa ban ngày: không chè chén say
sưa, không chơi bời dâm đãng, cũng không cãi cọ, ghen tương…Hãy mặc lấy Chúa
Giê-su Ki-tô, và đừng chiều theo tính xác thịt mà thoả mãn các dục vọng.”
Người ta kể rằng: Tại Thụy sĩ, có một vườn hoa
tuyệt đẹp, đủ loại hoa, đủ màu sắc. Nằm giữa vườn là một tòa nhà tráng lệ.
Nhìn vườn hoa với cảnh phối trí, cắt tỉa, uốn nắn… ai cũng phải công nhận đã có
một sự chăm sóc kỹ lưỡng, kèm theo một óc thẩm mỹ hiếm có của người chủ vườn.
Một du khách đi qua đây, thoáng nhìn ông đã thấy như say mê, ngất ngây. Giữa
lúc đó, người làm vườn bước ra.
Du khách hỏi: “Xin lỗi cụ,
cụ ở đây được bao lâu rồi?”
- “Khoảng 40 năm rồi”
– “Tôi đoán, có lẽ ông chủ của
cụ rất sành về nghề cảnh, ông ấy có ở nhà không?”
– “Ông ta không ở đây, thỉnh
thoảng mới ghé qua đây thôi”
– “Ông có thư từ gì với cụ
không?”
– “Không, ông ta bận lắm”
– “Ông không về cũng không thư
từ, thì ai trả lương cho cụ?”
– “Hàng tháng tôi chỉ nhận được
ngân phiếu từ ông ta để chi phí mọi sự cho khu vườn này”
– “Thế tội gì cụ phải chăm sóc kỹ lưỡng thế
này, ông chủ có mấy khi đến thưởng ngoạn đâu?”
– “Tôi thì lại không nghĩ thế,
mình là một gia nhân được chủ tín nhiệm trao phó việc bảo quản khu vườn này,
mình phải tận tụy chứ lúc nào ông về cũng được, ông sẽ hài lòng với công việc của
tôi. Hơn nữa, khi làm đẹp khu vườn cho chủ, chính tôi cũng được thưởng
ngoạn cảnh đẹp do chính tay mình làm nên”.
Mỗi người chúng ta không chỉ là
một gia nhân, nhưng là một người con được Thiên Chúa giao cho nhiệm vụ chăm sóc
linh hồn, thân xác của mình và chăm sóc anh chị em của mình. Ước gì mỗi người
luôn nhiệt tâm với công việc ấy để cuộc đời mình và của anh chị em xung quanh
chúng ta ngày càng đẹp hơn, tốt hơn. Và khi ấy chính chúng ta được thưởng thức
vẻ đẹp của vườn hoa nhân loại trước nhất và quan trọng hơn là được hưởng hạnh
phúc với Chúa trên quê trời. Amen.
Duy Thạch SVD
No comments:
Post a Comment