Nhạc sĩ Võ
Như Lân có một ca khúc sinh hoạt khá nổi tiếng về thói tự kiêu, tự mãn như sau:
“Kiêu căng tôi sắc sảo, tôi thành tôi
sắc tối.
Huyênh hoang tôi huyền hoặc, tôi thành
tôi huyền tồi.
Tự ái tôi nặng nề, tôi thành tôi nặng
tội.
Khiêm tốn tôi mỉm cười, đơn giản tờ-ôi
tôi.”
Trong
Bài Tin Mừng hôm nay (Lc 18,9-14), thánh Luca cho chúng ta nghe lại dụ ngôn mà Chúa Giê-su kể
cho “một số người tự hào cho mình là công chính mà khinh chê kẻ khác.”
Thánh
Luca nhấn mạnh những người “tự cho mình là công chính” chứ không phải thật sự
là công chính.
Đại
diện cho những người này chính là nhân vật Pha-ri-sêu trong dụ ngôn mà Chúa
Giê-su kể. Ông ta đứng thẳng và nguyện thầm. Tư thế đứng thẳng là tư thế của một
người tự tin, hãnh diện, nhưng đó cũng là tư thế của một kẻ cao ngạo.
Chữ
“nguyện thầm” theo nguyên ngữ tiếng Hy Lạp có nghĩa là “nói với chính mình”. Ông
thưa chuyện với Chúa nhưng thực ra là ông đang độc thoại một mình. Ông lên đền
thờ cầu nguyện nhưng thực ra là để khoe khoang thành tích. Ông "tạ ơn Chúa"
nhưng thực ra là ông muốn Chúa hãy biết ơn ông.
Quả
thật, bảng liệt kê công trạng của ông không có gì sai. Những điều luật cấm ông
không dám làm, những điều luật buộc thì ông còn làm hơn mức qui định. Ông thật
là con người đúng mực, một con người hoàn hảo, không có gì để chê trách, một
tín đồ trung thành với lề luật, một mẫu gương tuyệt vời. Chỉ tiếc có một điều
là ông quá tự mãn, tự kiêu, nên bao việc lành phúc đức của ông theo "cái
tôi" bọt bèo của mình mà trôi ra sông ra biển hết sạch.
Cái
tôi của ông quá to, đến nỗi ông chỉ nhìn thấy mình mà không thấy Chúa; công trạng
của ông quá nhiều đến nỗi, ông chỉ nhìn thấy nó là đức độ của ông, chứ không phải
là do ơn Chúa; cái tự mãn của ông quá lớn, cho nên ông thẳng thừng khinh miệt
anh em. Ông vừa bẻ gãy mối tương quan với Chúa vừa cắt đứt mối tương quan với anh
chị em mình. cuối cùng, ông chỉ còn lại mình ông bơ vơ, lẻ loi với đống công trạng
của mình.
Sai
lầm trầm trọng của ông Pharisêu bắt đầu từ câu này : "Vì con không
như bao kẻ khác : tham lam, bất chính, ngoại tình hoặc, như tên thu thuế
kia" (Lc, 8,11). Giá như ông đừng so sánh cuộc sống của ông với người
khác, mà biết đem cuộc sống của mình đối chiếu với sự thánh thiện của Đức Kitô,
thì ông sẽ nhận ra mình còn thiếu sót biết là bao nhiêu, mình còn bất toàn biết
là dường nào.
Chính
khi đó, ông mới cần đến lòng nhân từ xót thương của Chúa, cần đến sự tha thứ và
khoan dung của Người. Chính lúc đó, ông mới biết cầu nguyện bằng những lời lẽ
chân thành và khiêm tốn của người thu thuế : "Lạy Thiên Chúa, xin
thương xót con là kẻ tội lỗi" (Lc 18,13).
Trong
Thánh Lễ chào đón Đức tân TGM phó Phao-lô Bùi Văn Đọc ngày 19/10/2013 vừa rồi,
Đức tân TGM phó Phao-lô đã nhìn nhận rằng: “Tôi thấy mình là kẻ có tội, luôn cần
đến lòng thương xót và ơn tha tội của Thiên Chúa. Chưa bao giờ tôi nhận thấy
mình vô tội, nhưng lúc nào tôi cũng nhận thấy Chúa thương xót và nhận lời kẻ có
tội.”
Trong
cuộc họp báo trên chuyến bay từ Rio de Janeiro về Rô-ma, cuối tháng 7 năm 2013,
khi được hỏi tại sao ngài cứ năn nỉ xin người ta cầu nguyện cho mình, Đức Giáo
Hoàng Phanxico đã trả lời rằng: “Tôi luôn luôn xin điều đó. Lúc còn là một linh
mục, tôi đã xin như thế rồi... Tôi bắt đầu xin điều ấy nhiều hơn khi làm giám mục,
…
Tôi
biết mình có nhiều hạn chế, có rất nhiều vấn đề, và tôi, một kẻ tội lỗi, như
qúi vị thấy đấy! Nên tôi phải xin điều ấy... Nó phát xuất từ bên trong. Tôi
cũng xin Đức Mẹ cầu cùng Chúa cho tôi nữa. Đây là một thói quen, nhưng là một
thói quen phát xuất từ trái tim tôi và cũng là một nhu cầu thực sự nữa do công
việc của tôi.”
Đó
quả thực là những mẫu gương khiêm nhường để cho mỗi người chúng noi theo, để khỏa
lấp bản tính tự kiêu tự mãn của vốn có nơi mỗi người. Nói đúng ra, việc nhìn nhận
mình là tội nhân trước mặt Chúa là một điều hiển nhiên chứ cũng chẳng có gì để
gọi là khiêm tốn. Tv 130 nói rằng: “Ôi lạy CHÚA, nếu như Ngài chấp tội, nào có
ai đứng vững được chăng?” (Tv 130,3). Như vậy, việc nhìn nhận mình là tội nhân trước mặt Chúa chính là nhìn nhận đúng thân phận của mình mà thôi.
Người
ta kể lại rằng:
Một
ngày kia, Chúa Giêsu đã hiện ra cho thánh Giêrônimô và hỏi:
- Này
Giêrônimô, hôm nay con có gì để dâng cho Ta không?
Thánh
Giêrônimô đáp:
- Con dâng
cho Chúa tất cả những bộ sách con đã viết và nhất là bộ Kinh Thánh con vừa mới
dịch xong.
Chúa Giêsu mỉm
cười chấp nhận nhưng chưa hoàn toàn thỏa mãn, Ngài hỏi thêm:
- Con còn có
gì nữa để dâng cho Ta không?
Thánh
Giêrônimô không chút do dự trả lời:
- Con dâng
cho Chúa tất cả những hy sinh, khổ cực con gặp thường ngày từ trước tới giờ.
Con dâng cho Chúa trọn cả cuộc đời thánh hiến của con đây.
Chúa Giêsu chấp
nhận nhưng vẫn chưa mãn nguyện, Ngài lại hỏi lần thứ ba:
- Con còn có
gì để dâng cho Ta nữa không?
Lần này,
thánh Giêrônimô tỏ vẻ phân vân và nhỏ nhẹ thưa cùng Chúa:
- Thì con đã
dâng cho Chúa tất cả những gì tốt đẹp rồi, con còn gì dâng cho Chúa nữa đâu.
Chúa Giêsu
nhìn Giêrônimô với đôi mắt nhân từ, tràn đầy yêu thương và phán:
- Giêrônimô,
tại sao con không dâng cho Ta những tội lỗi, những tật xấu của con? Con giữ nó
làm gì? Ta đã xuống thế, chịu chết trên thập giá là để đền tội lỗi con mà.
Chúa
Giê-su đã công bố rằng “Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới
cầnTôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối
ăn năn" (Lc 5,32). Nếu không có tội nhân thì chắc Con Thiên Chúa đã không
phải xuống thế làm ngươi để làm gì. Xin Chúa cho mỗi người chúng ta luôn nhận
ra thân phận yếu đuối, tội lỗi của mình để không còn huênh hoang, tự mãn về những
việc mình làm; để chúng ta có lòng thương cảm với những người lầm lỗi; đặc biệt
là để chúng ta có thể đón nhận được ơn hòa giải của Chúa. Bởi chỉ có tin vào
Chúa, đón nhận lòng thương xót của Chúa, thì chúng ta mới được nên công chính
mà thôi. Amen.
No comments:
Post a Comment