Saturday 29 June 2013

NGƯỜI MÔN ĐỆ CHÚA CÒN BẤP BÊNH HƠN CON CHIM, CON CHỒN?!?


Cách đây không lâu, trên một trang mạng của Anh Quốc có đăng một mẫu quảng cáo rất kỳ lạ như sau: “Cần tìm những người sẵn sàng chấp nhận phiêu lưu, làm việc trong môi trường rủi ro cao, tiền lương ít, nơi làm việc lạnh và nhiều tháng không có mặt trời, luôn luôn liều mình gặp nguy hiểm, không có bảo đảm an toàn trở về sau chuyến phiêu lưu này”. 
Đó là mẫu quảng cáo tìm người của Ông Hermes Charplepain, nhà thám hiểm Nam Cực nổi tiếng, người Anh,
một lời quảng cáo ngược đời và không có gì là hấp dẫn đối với tất cả mọi người. Và chắc có lẽ cũng rất ít người dám nộp đơn xin việc.
Hôm nay, thánh Luca tường thuật lại cho chúng ta biết Đức Giê-su khởi hành đi Giê-ru-sa-lem. Đó là nơi mà Ngài nhất quyết phải đi khi đến giờ Ngài được rước lên trời. Hành trình lên Giê-ru-sa-lem là một hành trình gian khổ, gắn liền với nhục hình và kết thúc bằng cái chết của Ngài trên thập giá. Trên hành trình đó có kẻ đã muốn theo Đức Giê-su và Ngài cũng đã đưa ra lời quảng cáo không hấp dẫn tý nào: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.” (9,58). Chắc nhiều người nghĩ rằng: Chúa Giê-su mà làm nhà quảng cáo hay là marketing là thất bại cái chắc. Lẽ ra, Chúa phải hứa với những ai muốn theo Chúa là: Này! Đi với tôi, tôi sẽ cho anh nhà lầu, xe hơi, cuộc sống sung túc, chẳng thiếu thốn gì cả. Đằng này Chúa lại nói: “Theo tôi, anh sẽ còn thua con chim, con chồn nữa. Con chim nó còn có tổ để nằm, con chồn còn có hang để trú nắng trú mưa, tôi thì ngay cả cái chỗ tựa đầu cũng không có chứ đừng nói gì đến nhà cao cửa rộng”. Tại sao Chúa lại nói như vậy? thưa câu trả lời rất đơn giản: vì sự thật là chính như vậy. Chúa đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem và con đường lên Giê-ru-sa-lem không phải là con đường trải đầy hoa hồng. Đó là một con đường đầy chông gai hiểm trở, một con đường đầy máu và nước mắt.
Chúa Giê-su chẳng những không hứa hẹn một tương lai xán lạn về mặt vật chất cho những kẻ muốn theo Ngài mà còn đòi buộc họ phải từ bỏ một cách dứt khoát. Có kẻ xin Ngài về chôn cất cha trước đã, thì Ngài nói: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ. Còn anh, anh hãy đi loan báo Triều Đại Thiên Chúa." Kẻ khác xin về từ biệt gia đình, Ngài lại nói: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa." Khi đọc những câu này, có người nói với con rằng: “Thầy, Thầy, Chúa Giê-su vi phạm điều răn thứ bốn, vì điều răn thứ bốn dạy là phải “thảo kính Cha mẹ”, vậy mà anh này xin chôn cất cha đã, Chúa lại không cho.” Dĩ nhiên, chúng ta đều hiểu rằng Đức Giê-su không có ý dạy người ra bất kính với Cha mẹ, hay bỏ mặc cha mẹ, người thân, nhưng nói đến một chọn lựa ưu tiên và dứt khoát. Việc theo Chúa là một ơn gọi rất cấp bách, không thể trì hoãn. Và việc chọn Chúa nhiều lúc buộc chúng ta phải hy sinh những tình cảm riêng tư, kể cả tình cảm gia đình. Chọn lựa Chúa luôn là một chọn lựa ưu tiên và dứt khoát. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải xác tín rằng, không ai sống theo thánh ý Chúa mà lại gây hại, gây đau khổ cho gia đình, cho người thân của mình. Ngược lại, càng chọn Chúa, càng sống theo ý Chúa thì chúng ta càng mưu cầu lợi ích và hạnh phúc cho gia đình mình, cho người thân mình. Đó mới là chọn lựa đúng đắn.
Mỗi người chúng ta khi chịu phép rửa tội, chúng ta cũng đã cam kết chọn Chúa, chọn bước theo con đường mà Đức Giê-su đã đi qua. Có nghĩa là hành trình của đời người chúng ta không có gì khác hơn là một hành trình lên Giê-ru-sa-lem với Chúa. Chúng ta ý thức rõ rằng, đó là một hành trình thật gian khổ, một con đường hẹp, một con đường đầy máu và nước mắt. Tuy nhiên, đó cũng là con đường duy nhất để đưa đến sự phục sinh, đưa đến hạnh phúc bất diệt. Nếu như có một con đường nào khác đễ dàng hơn chắc chắn Chúa Giê-su đã không chọn con đường này. Chúng ta xác tín điều đó để ý thức hơn rằng những đau khổ, khó khăn, vất vả thường ngày chúng ta chịu, thật sự là cần thiết và có giá trị cứu rỗi cho chúng ta và cho mọi người.
Sự bất trung là lỗi lầm muôn thuở mà dân Chúa luôn mắc phải suốt 40 năm trường trong sa mạc. Hết lần này đến lần khác người ta phản bội Chúa để đi theo các tà thần, thờ bò vàng, thờ thần của các dân ngoại. Chúa Giê-su thừa biết điều đó nên Ngài nhắc nhỡ mỗi người ta: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa” (9,62). Sự trung thành, kiên nhẫn, và bền bĩ luôn là một tiêu chí rất cần thiết để đem lại thành công trong cuộc sống. Trong hành trình theo Chúa, sự trung thành càng cần thiết hơn nữa vì nó không chỉ đem lại thành công nhưng đem lại sự sống đời đời cho mỗi người chúng ta. Biểu hiện của sự trung thành đó là một lối sống khác biệt, một lối sống theo Thần Khí như thánh Phao-lô đã nói trong thư gửi tín hữu Ga-lát: “Tôi xin nói với anh em là hãy sống theo Thần Khí, và như vậy, anh em sẽ không còn thoả mãn đam mê của tính xác thịt nữa. Vì tính xác thịt thì ước muốn những điều trái ngược với Thần Khí, còn Thần Khí lại ước muốn những điều trái ngược với tính xác thịt” (Gl 5,16-17).
Theo Chúa, trung thành với Chúa không nhất thiết phải sống trong nhà tranh vách đất, không có nghĩa là sống lang thang không nhà không cửa, đói cơm thiếu áo… không phải vậy! Chúa luôn muốn con cái Chúa sống đầy đủ, sung túc. Tuy nhiên, một khi những giá trị vật chất, đời sống tiện nghi, thú vui giải trí, cùng tất cả những lo lắng khác, làm cho chúng ta ít đến nhà thờ hơn, ít đọc kinh cầu nguyện hơn, ít nghĩ đến Chúa hơn. Khi tình làng nghĩa xóm bớt khăng khít hơn, khi con người tỏ ra vô cảm trước những nhu cầu của người khác. Khi người ta sẵn sàng chém giết nhau vì vài tấc đất, vì đồng tiền, bát gạo. Khi con cái chúng ta trở nên hư đốn, không vâng lời mẹ cha… thì khi ấy chúng ta biết rằng lòng trung thành đối với Chúa đang bị lung lay hơn bao giờ hết. Và chúng ta, con cháu chúng ta đang đứng trước nguy cơ bị hư mất hơn bao giờ hết.
Cơm áo gạo tiền, công danh, sự nghiệp, và cả nhà cửa nữa, luôn là những yếu tố rất cần thiết trong cuộc sống nhưng ơn gọi làm người, làm con Chúa mà hiệu quả là sự sống đời đời lại là điều quan trọng gấp bội. Người ta thường nói: “ăn để sống chứ không phải sống để ăn”. Nhiều khi nỗi lo lắng cái ăn, cái mặc chiếm mất hết thời gian và sức lực của chúng ta khiến chúng ta quên đi điều quan trọng là mình phải sống như thế nào. Một khi những lo lắng vật chất làm cho chúng ta xa rời Chúa, chúng ta hãy mạnh dạn gác lại để đến với Chúa, cầu xin cùng Ngài giúp cho chúng ta, cho gia đình, cho con cái chúng ta sống trung thành với đường lối Chúa để được hưởng cuộc sống hạnh phúc mà Chúa hứa ban. Amen!

DUY THẠCH SVD
30.06.2013

No comments:

Post a Comment