CNIIIMVA (Xp 3,14-18a; Pl 4,4-7; Lc 3,10-18)
"Còn chúng tôi, chúng tôi phải làm gì?"
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, dân chúng hỏi Gioan rằng: “Vậy chúng tôi phải làm gì?” Ông trả lời: “Ai có hai áo, hãy cho người không có; ai
có của ăn, cũng hãy làm như vậy”.
Cả những người thu thuế cũng đến xin chịu phép rửa và thưa rằng: “Thưa Thầy, chúng tôi phải làm gì?” Gioan đáp: “Các ngươi đừng đòi gì quá mức đã ấn định
cho các ngươi”.
Các quân nhân cũng hỏi: “Còn
chúng tôi, chúng tôi phải làm gì?”
Ông đáp: “Ðừng
ức hiếp ai, đừng cáo gian ai; các ngươi hãy bằng lòng với số lương của mình”.
Vì dân chúng đang mong đợi và mọi người tự hỏi trong
lòng về Gioan rằng: “Có
phải chính ông là Ðức Kitô chăng?”
Gioan trả lời cho mọi người rằng: “Tôi
lấy nước mà rửa các ngươi, nhưng Ðấng quyền năng hơn tôi sẽ đến, - tôi không xứng
đáng cởi dây giày cho Người, - chính Người sẽ rửa các ngươi trong Chúa Thánh Thần
và lửa. Người cầm nia trong tay mà sảy sân lúa của Người, rồi thu lúa vào kho,
còn rơm thì đốt đi trong lửa không hề tắt!” Ông còn khuyên họ nhiều điều nữa khi rao
giảng tin mừng cho dân chúng.
Gợi ý suy niệm:
Phụng vụ Chúa Chúa Nhật
thứ III mùa vọng ngập tràn niềm vui của người con Chúa. Nó khởi đầu bằng lời mời gọi của ngôn sứ Xô-phô-nia: “Hỡi thiếu nữ Sion, hãy reo vui! Hỡi
Israel, hãy cất tiếng reo hò! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy hân hoan
và nhảy mừng hết tâm hồn!”. Xô-phô-nia mời gọi thiếu nữ Sion (Giê-ru-sa-lem) và cư dân thánh đô của Ít-ra-el, bằng những mệnh từ rất
mạnh mẽ. Trong một câu ngắn gọn, bốn động từ mời gọi “đi bão” được sử dụng theo cấp độ tăng dần và nếu dịch ra tiếng việt thì
không biết dịch làm sao cho gột tả được mức độ tăng dần của nó. Cuối cùng là trạng
ngữ “hết tâm hồn”. Vui từ bên trong, thể hiện ra bên ngoài, một niềm vui toàn
thể, tuyệt đối. Có thể ví hơn cả niềm vui vỡ òa của
người dân Việt nam trong thời khắc trọng tài thổi hồi còi kết thúc trận chung kết
bóng đá nam, Seagames 30, chính thức công bố Việt nam đoạt huy chương vàng môn
bóng đá nam lần đầu tiên trong lịch sử. Vâng! Ngay cả niềm vui ấy cũng không bằng
niềm vui mà Xô-phô-nia mời gọi.
Và lời mời gọi vui mừng ấy tiếp tục được gia
tăng mạnh mẽ trong thánh lệnh của thánh Phao-lô: “anh em hãy vui luôn trong
Chúa! Tôi nhắc lại một lần nữa: anh em hãy vui lên! Hãy để cho sự tử tế
(gentleness), lòng tốt của anh được tỏ hiện trước mặt mọi người, vì Chúa đã gần
đến.” Trong cùng một câu ngắn gọn thánh Phao-lô lặp hai lần động từ “hãy vui
mừng”. Và sự vui mừng mà thánh Phao-lô muốn cộng đoàn ki-tô hữu cử hành và lan
tỏa đó là “sự tự tế, lòng tốt”. Sự tử tế sẽ đem đến niềm vui đích thực và niềm
vui đích thực lại kích hoạt sự tử tế. Quả vậy, niềm vui của người ki-tô hữu, niềm
vui thật sự, không phải là một sự chờ đợi ban phát từ người khác nhưng là niềm
vui đến từ sự chủ động trao ban, hành động cụ thể của từng người. Đó là thông
điệp của đoạn Tin Mừng CNIIIMVA (Lc 3,10-18). Từng người (dân chúng, những người
thu thuế, các quân nhân) đến hỏi Gioan Tẩy Giả rằng: “Vậy chúng tôi phải làm
gì?”. Gioan đã ân cần đưa ra chỉ dẫn cụ thể cho từng nhóm người. Dân chúng: “Ai có hai áo, hãy cho người không có; ai có của ăn, cũng
hãy làm như vậy”; những thuế vụ: “Các ngươi đừng đòi gì quá mức đã ấn định cho
các ngươi”; các quân nhân: “Ðừng ức hiếp ai, đừng cáo gian ai; các ngươi hãy bằng
lòng với số lương của minh”.
Rõ ràng là chịu phép rửa ăn năn sám hối thôi thì
chưa đủ để đem lại niềm vui đích thực. Đi Lễ, nghe giảng tĩnh tâm, xưng tội, rước
Lễ, tất cả điều rất quý nhưng chưa đủ để đem đến niềm vui trọn vẹn đích thực. Cần
phải hỏi rằng: “tôi phải làm gi?”. Là linh mục, tôi phải làm gì? Là cha, là chồng,
tôi phải làm gì? Là vợ, là mẹ tôi phải làm gì? Là công nhân, kỹ sư, bác sĩ,…
tôi phải làm gì? Và hơn tất cả mọi vai trò, là con Chúa, tôi phải làm gì? Mỗi
người hãy chọn cho minh một việc làm cụ thể để sinh hoa trai xứng với lòng sám
hối. Trong những hoa trai tốt lành phát xuất từ sự tử tế mà người này dành cho
người kia, chắc chắn có sự hiện diện của Chúa Giê-su Hài Đồng, Đấng là nguồn
vui trọn vẹn cho mọi cá nhân, mọi gia đình, mọi cộng đoàn.
Joseph Phạm Duy Thạch, SVD
No comments:
Post a Comment