Hằng
năm cứ vào mùa vọng, người ta lại nghe vang vang lời của của ngôn sứ Isaia: “Có tiếng người hô trong hoang địa: hãy
dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi
thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải
uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng. Rồi hết mọi người
phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa” (Lc 3,4-6). Đoạn văn trên được
trích trong phần thứ hai của sách ngôn sứ Isaia, vốn được gọi là “ Sách An ủi
dân Ít-ra-en”. Trong phần này, dân Do thái được thông báo rằng họ sẽ lại một lần
nữa nếm trải đau khổ lưu đày và một cuộc xuất hành mới sẽ diễn ra, nhưng lần
này họ được chính Thiên Chúa dẫn dắt chứ không phải Mô-sê. Một lần nữa họ sẽ đi
qua sa mạc để đến một đất hứa mới. Thánh Lu-ca xem lời rao giảng của Gioan Tẩy
Giả tiền báo về Đấng Mê-si-a sẽ đến, như là một hoàn tất lời ngôn sứ này (Xc.The Navarre BiBle, Gospel & Acts,
New York: Scepter, 1999, p. 368).
Sunday, 7 December 2014
Tuesday, 2 December 2014
THáNH PHANXICô JAVIER: Lợi LộC THế GIAN HAY LINH HồN???
“Đối với tôi, rao giảng Tin Mừng
không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm.
Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng… Tôi đã trở nên yếu với những
người yếu, để chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người,
để bằng mọi cách cứu được một số người” (1Cr 9,16.22).
Đó là những tâm tình hết sức
đẹp đẽ của thánh Phaolô, một con người luôn luôn tha thiết và nhiệt tâm loan
báo Tin Mừng của Chúa. Rao giảng Tin Mừng như là một nhiệm vụ cấp thiết, gắn liền
với máu thịt, với sự sống của thánh nhân. Nếu không rao giảng, thánh nhân cảm
thấy bứt rứt, khó chịu và đau khổ trong lòng.
Subscribe to:
Posts (Atom)