Bản văn và dịch sát nghĩa
Hy Lạp |
Việt |
1 Μετὰ ταῦτα ἐφανέρωσεν ἑαυτὸν πάλιν ὁ Ἰησοῦς τοῖς μαθηταῖς ἐπὶ τῆς θαλάσσης τῆς
Τιβεριάδος· ἐφανέρωσεν δὲ οὕτως. 2 Ἦσαν ὁμοῦ Σίμων Πέτρος
καὶ Θωμᾶς ὁ λεγόμενος Δίδυμος καὶ Ναθαναὴλ ὁ ἀπὸ Κανὰ τῆς Γαλιλαίας καὶ οἱ τοῦ
Ζεβεδαίου καὶ ἄλλοι ἐκ τῶν μαθητῶν αὐτοῦ δύο. 3 λέγει αὐτοῖς Σίμων Πέτρος·
ὑπάγω ἁλιεύειν. λέγουσιν αὐτῷ· ἐρχόμεθα καὶ ἡμεῖς σὺν σοί. ἐξῆλθον καὶ ἐνέβησαν εἰς τὸ πλοῖον,
καὶ ἐν ἐκείνῃ τῇ νυκτὶ ἐπίασαν οὐδέν. 4 Πρωΐας δὲ ἤδη
γενομένης ἔστη Ἰησοῦς εἰς τὸν αἰγιαλόν, οὐ μέντοι ᾔδεισαν
οἱ μαθηταὶ ὅτι Ἰησοῦς ἐστιν. 5 λέγει οὖν αὐτοῖς [ὁ] Ἰησοῦς·
παιδία, μή τι προσφάγιον ἔχετε; ἀπεκρίθησαν αὐτῷ·
οὔ. 6 ὁ δὲ εἶπεν αὐτοῖς· βάλετε εἰς τὰ δεξιὰ μέρη τοῦ πλοίου τὸ δίκτυον, καὶ
εὑρήσετε. ἔβαλον οὖν, καὶ οὐκέτι αὐτὸ ἑλκύσαι ἴσχυον ἀπὸ τοῦ πλήθους τῶν ἰχθύων. 7 λέγει οὖν ὁ μαθητὴς ἐκεῖνος ὃν ἠγάπα ὁ Ἰησοῦς τῷ Πέτρῳ· ὁ κύριός ἐστιν. Σίμων οὖν Πέτρος ἀκούσας ὅτι ὁ κύριός
ἐστιν τὸν ἐπενδύτην διεζώσατο, ἦν γὰρ γυμνός, καὶ ἔβαλεν
ἑαυτὸν εἰς τὴν θάλασσαν, 8 οἱ δὲ ἄλλοι μαθηταὶ τῷ πλοιαρίῳ ἦλθον, οὐ γὰρ ἦσαν μακρὰν ἀπὸ
τῆς γῆς ἀλλ᾽ ὡς ἀπὸ πηχῶν διακοσίων, σύροντες τὸ δίκτυον τῶν ἰχθύων. 9 Ὡς οὖν ἀπέβησαν εἰς τὴν
γῆν βλέπουσιν ἀνθρακιὰν κειμένην καὶ ὀψάριον ἐπικείμενον καὶ ἄρτον. 10 λέγει αὐτοῖς ὁ Ἰησοῦς·
ἐνέγκατε ἀπὸ τῶν ὀψαρίων ὧν ἐπιάσατε νῦν. 11 ἀνέβη οὖν Σίμων Πέτρος
καὶ εἵλκυσεν τὸ δίκτυον εἰς τὴν γῆν μεστὸν ἰχθύων μεγάλων ἑκατὸν πεντήκοντα τριῶν· καὶ τοσούτων ὄντων οὐκ ἐσχίσθη
τὸ δίκτυον. 12 Λέγει αὐτοῖς ὁ Ἰησοῦς·
δεῦτε ἀριστήσατε. οὐδεὶς δὲ ἐτόλμα τῶν μαθητῶν ἐξετάσαι αὐτόν· σὺ τίς εἶ; εἰδότες
ὅτι ὁ κύριός ἐστιν. 13 ἔρχεται Ἰησοῦς καὶ λαμβάνει τὸν ἄρτον καὶ δίδωσιν αὐτοῖς, καὶ τὸ ὀψάριον ὁμοίως. 14 τοῦτο ἤδη τρίτον
ἐφανερώθη Ἰησοῦς τοῖς μαθηταῖς ἐγερθεὶς ἐκ νεκρῶν. 15 Ὅτε οὖν ἠρίστησαν λέγει
τῷ Σίμωνι Πέτρῳ ὁ Ἰησοῦς· Σίμων Ἰωάννου, ἀγαπᾷς με πλέον
τούτων; λέγει αὐτῷ· ναὶ κύριε, σὺ οἶδας ὅτι
φιλῶ σε. λέγει αὐτῷ· βόσκε τὰ ἀρνία μου. 16 λέγει αὐτῷ πάλιν δεύτερον· Σίμων Ἰωάννου, ἀγαπᾷς
με; λέγει αὐτῷ· ναὶ κύριε, σὺ οἶδας ὅτι φιλῶ
σε. λέγει αὐτῷ· ποίμαινε τὰ πρόβατά μου. 17 λέγει αὐτῷ τὸ τρίτον· Σίμων Ἰωάννου, φιλεῖς με; ἐλυπήθη ὁ Πέτρος ὅτι εἶπεν αὐτῷ τὸ τρίτον· φιλεῖς με; καὶ λέγει αὐτῷ· κύριε,
πάντα σὺ οἶδας, σὺ γινώσκεις ὅτι φιλῶ σε. λέγει αὐτῷ [ὁ Ἰησοῦς]· βόσκε τὰ πρόβατά μου. 18 Ἀμὴν ἀμὴν λέγω σοι, ὅτε
ἦς νεώτερος, ἐζώννυες σεαυτὸν καὶ περιεπάτεις ὅπου ἤθελες·
ὅταν δὲ γηράσῃς, ἐκτενεῖς τὰς χεῖράς σου, καὶ ἄλλος σε ζώσει καὶ οἴσει ὅπου οὐ θέλεις. 19 τοῦτο δὲ εἶπεν σημαίνων ποίῳ θανάτῳ δοξάσει τὸν θεόν. καὶ τοῦτο εἰπὼν
λέγει αὐτῷ· ἀκολούθει μοι. |
2 Khi ấy, ông Simon Phêrô và ông Tôma, người
được gọi là Diđymos và Nathanael, đến từ Cana miền Galilaia, những người con
ông Dêbêđê, cùng hai môn đệ khác của Người, đang ở với nhau. 3 Ông Simon Phêrô nói cùng họ: “Tôi ra đi để đánh cá đây”. Họ nói cùng ông: “Chúng
tôi cũng đi và chúng tôi cùng với ông”. Họ ra
đi và lên chiếc thuyền, và trong đêm ấy, họ
không bắt được gì. 4 Khi bình minh đến,
Đức Giêsu đứng trên bờ biển. Tuy nhiên, các môn đệ không biết đó là Đức Giêsu. 5 Đức Giêsu mới nói cùng họ: “Này các cậu bé, các con không có cá hả?” Họ trả lời
cùng Người: “Thưa không có” 6 Người nói cùng họ: “Quăng lưới bên phải mạn thuyền, các con sẽ tìm thấy”.
Họ quăng như thế và không còn có thể kéo nổi vì vô số cá. 7 Rồi người môn đệ
ấy, người Đức Giêsu yêu, mới nói cùng ông Phêrô, “Đó là Chúa”. Sau khi nghe đó là Chúa, ông Simon liền
mặc áo choàng vào bởi vì ông đang ở trần và nhảy xuống
biển. 8 Những môn đệ
khác cũng đi vào bằng thuyền, vì họ không xa đất liền lắm, chừng 106
mét (200 cubit) 9 Khi họ ra khỏi thuyền lên bờ họ đã thấy
than hồng được đặt sẵn, cùng với cá và bánh được đặt trên đó. 10 Đức Giêsu nói cùng họ: “Hãy mang từ những
con cá mới bắt được đến đây” 11 Ông Phêrô đi lên và kéo lưới lên bờ đầy
những cá lớn, 153 con, nhưng lưới không bị
rách vì nhiều cá như thế. 12 Đức Giêsu nói cùng họ, đến ăn sáng đi.
Không ai trong số các môn đệ dám hỏi Người: “Ông là ai?” Vì họ biết đó là
Chúa 13 Đức Giêsu đến và lấy bánh trao cho họ, và cá cũng vậy. 14 Đây là lần thứ
ba Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ, sau khi
trỗi dậy từ cõi chết. 15 Khi họ đã ăn sáng rồi, Đức Giêsu nói
cùng ông Simon Phêrô: “Này Simon con ông Gioan, con
có yêu Thầy hơn những người này không?” Ông nói cùng Người: “Thưa Ngài có, Ngài biết con yêu mến Ngài”. Người nói
cùng ông: “Hãy chăm sóc chiên của Thầy”. 16 Người lại nói cùng ông lần thứ hai: “Con có yêu Thầy
không?” Ông nói cùng Người: “Có, thưa Ngài,
Ngài biết rằng con yêu mến Ngài”. Người nói cùng ông: “Hãy dẫn dắt chiên của Thầy” 17 Người lại nói cùng ông lần thứ ba: “Này
Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?”
Ông Phêrô buồn vì Người nói lần thứ ba: “Con có yêu mến Thầy
không?” Và ông nói cùng Người: “Thưa Ngài,
Ngài biết rõ mọi sự, Ngài biết rằng con yêu mến Ngài”. Người nói cùng
ông: “Hãy chăm sóc chiên của Thầy”. 18 Amen, Amen, Thầy bảo con, khi con còn
trẻ, con tự mình thắt lưng và đi đến nơi con muốn
nhưng khi con già rồi, con phải giang tay ra, người
khác thắt lưng và dẫn đến nơi con không muốn. 19 Người nói điều này nhằm cho biết trước cách thức ông sẽ chết để tôn vinh Thiên Chúa, và sau
khi đã nói điều ấy, Người bảo ông: “Hãy theo Thầy”. |
Bối cảnh
Ga 21,1-19 được
trích ra từ đoạn cuối của Tin Mừng thứ tư (Ga 21,1-25). Toàn thể đoạn văn này
thường được xem là đoạn văn thêm vào, không có trong bản văn nguyên thủy của
Tin Mừng Gioan. Tác giả F.J. Moloney liệt kê ít nhất bảy dẫn chứng của bảy tác
giả khác nhau cho thấy chương 21 không thuộc về Tin Mừng thứ tư ngay từ đầu.
Hay nói đúng hơn, Ga 20,31 là phần kết nguyên thủy của Tin Mừng này.[1] (i) Đoạn kết 20,30-31 nghe
như là một kết thúc long trọng của một câu chuyện (“còn những điều đã được ghi
chép nơi đây là để anh chị em tin rằng Đức Giêsu là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa
và để nhờ tin mà được sự sống nhờ danh Người”); (ii) Nhiều từ vựng và dấu hiệu
văn chương chỉ xuất hiện trong 21,1-25 mà thôi; (iii) Câu chuyện của Gioan 21
cho thấy mối quan tâm đến cộng đoàn, sứ vụ, và quyền trong cộng đoàn. Những điều
này vượt ra ngoài quan tâm của Ga 1, 1 – 20, 31); (iv) Sự nối tiếp của câu chuyện
gây bối rối cho độc giả. Sau sứ vụ của bà Maria Magdalene và sứ vụ của các môn
đệ 20,19-23, tại sao các môn đệ lại trở về Galilaia để bắt đầu làm lại công việc
cũ? (v) Sự chậm hiểu của các môn đệ. Sau hai lần thấy Chúa trong phòng kín
(20,19-23.26-29), tại sao họ lại không nhận ra Người khi Người hiện ra lần thứ
ba (21,14)? (vi) Đây liệu có phải là lần thứ ba? Nếu tính cả lần hiện ra với bà
Maria Magdalene, đây là lần thứ tư; (vii) Những từ ngữ cuối cùng làm nên một kết
luận mang tính văn chương, tương tự những kết luận từ văn chương cổ thời. Những
từ ngữ này lặp lại, trong mẫu thức ít thần học và hướng về độc giả hơn kết luận
của 20,30. Tuy liệt kê những chứng cứ cho thấy rằng đoạn văn (21,1-19) không
thuộc về nguyên bản của Tin Mừng thứ tư, tác giả F. Moloney vẫn nhìn nhận sự
quan trọng và cần thiết của bản văn này vì nó đã được những Kitô hữu, những người
đã sưu tập và chuyển giao cho các thế hệ sau đó. Cũng có một vài tác giả đã xem
nó như là đoạn kết nguyên thủy của sách Tin Mừng này (Lagrange; Hoskyns;
Robinson; Smalley; Minear; Carson; Morris).[2] Câu chuyện này dường như
muốn nhấn mạnh số lần Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ. Câu chuyện lấy lại vai
trò “chăn dắt” của ông Phêrô, vai trò mà dường như không được chú trọng trong
suốt Tin Mừng thứ tư. Phép lạ “mẻ cá lạ lùng” trong câu chuyện này rất giống với
phép lạ tương tự được tác giả Luca nói đến khi tường thuật về ơn gọi của ông Phêrô
(Lc 5,1-11).
Cấu trúc
Đoạn văn Ga 21, 1-19 có thể được
chia làm hai phần: Phần A. Đức Giêsu phục sinh gặp gỡ nhóm các môn đệ; Phần B.
Đức Giêsu trao ban sứ vụ cho ông Phêrô.
A.
Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ (1-14) A.1. Bối cảnh (1-2) A.2. Lưới cá thất bại với nhau (3) A.3. Lưới cá thành công với Đức Giêsu (4-6) A.4. Nhận ra và gặp gỡ Đức Giêsu (7-14) B.
Đức Giêsu trao sứ vụ cho ông Phêrô (15-19). B1. Tình yêu và sứ vụ (15-17) B2. Cách thức chết vì sứ vụ (18-19) |
Một số điểm chú giải
1.
2. Nhóm các môn đệ: Ông Simon Phêrô; Tôma; Nathanael; những người con ông Dêbêđê, cùng các môn đệ khác của Người. Tin Mừng thứ tư có ghi lại việc tuyển chọn bốn môn đệ đầu tiên. Tuy nhiên, danh xưng của bốn môn đệ đầu tiên này khác với bốn môn đệ đầu tiên của truyền thống Nhất Lãm. Theo tác giả Tin Mừng thứ tư, ông Anrê đã “đến và xem” nơi Đức Giêsu ở. Sau đó, ông dẫn em mình đến với Đức Giêsu (x. Ga 1,35-42). Tiếp theo sau đó, Đức Giêsu gọi ông Phílípphê. Ông Philípphê lại giới thiệu Đức Giêsu cho ông Nathanael và Đức Giêsu đã thuyết phục ông Nathanael theo Người (x. Ga 1,43-51). Tin Mừng thứ tư có bốn lần nhắc đến danh xưng “Nhóm Mười Hai” (Ga 6,67.70.71; 20,24). Tuy nhiên, trong Tin Mừng thứ tư, người ta lại không thấy danh sách tên của tất cả những thành viên “Nhóm Mười Hai” một cách trọn vẹn. Lần dài nhất và chi tiết nhất mà tác giả liệt kê tên của các Tông Đồ là trong đoạn văn này (Ga 21,1-3). Danh sách này chỉ gồm có bảy người. Ngay cả trong danh sách này, chỉ có ba người được gọi tên: Ông Simon Phêrô; ông Nathanael, người Cana; ông Tôma, được gọi là Đidymos. Bốn người còn lại là “hai người con của ông Dêbêđê” (rất có thể là Gioan và Giacôbê) và “hai môn đệ khác” (vô danh).[4] Tên gọi Nathanael không có trong danh sách Mười Hai Tông Đồ của Tin Mừng Nhất Lãm. Vì thế, hầu hết các tác giả tin rằng Nathanael chính là Batôlômêô của Tin Mừng Nhất Lãm. Chỉ có trong Tin Mừng Gioan, người ta mới biết rằng ông Tôma thường được gọi là Điđymos (nghĩa là sinh đôi: Ga 11,16; 20,24; 21,2). Một trong những cách giải thích về chữ “sinh đôi” là tên của ông trong tiếng Do Thái “ta’am”, nghĩa là “cặp đôi, sinh đôi”. Tương tự, Gioan là tác giả duy nhất cho biết ông Nathanael quê ở Cana (Ga 21,2) và ông Philípphê, quê ở Bếtsaiđa, cùng quê với ông Anrê và ông Phêrô (Ga 2,44). Con số bảy của nhóm các môn đệ đang ở với nhau, có lẽ cũng diễn tả một ý nghĩa hoàn hảo cách nào đó, trước khi họ thất bại trong vụ lưới cá.
3. “Tôi
ra đi để đánh cá đây” … “Chúng tôi cũng đi và chúng tôi cùng với ông”: Ông Phêrô
xuất hiện như là một người đứng đầu, dẫn đầu trong hành trình trở lại cuộc sống
đời thường.[5]
Trước đó, ông cũng đã đi vào bên trong “ngôi mộ trống” trước, mặc dù ông chạy đến
sau “người môn đệ Chúa yêu” (Ga 20,6). Dường như, với sự dẫn đầu của ông Phêrô,
nhóm môn đệ đang trở lại với cuộc sống mưu sinh thường ngày. Đánh cá là nghề của
cả bốn môn đệ Phêrô, Anrê, hai người con ông Dêbêđê (Mc 1,16-20). Như đã nói
trên, có một điều khá lạ lùng là tại sao sau khi Đức Giêsu đã hiện ra với các
ông hai lần và đã trao ban Thánh Linh, cùng với sự vụ rao giảng Tin Mừng (Ga
20,19-29), các ông lại quay về Galilaia và khởi động lại công việc mưu sinh. Điều
này cho thấy sự thiếu logic trong đoạn cuối của Tin Mừng thứ tư và vì thế đa số
các tác giả tin rằng câu chuyện này đã được thêm vào sau. Điều có thể nói ở đây
là ông Phêrô khởi đầu và tất cả các môn đệ khác cùng đồng hành với ông.
4. Ra
đi … lên chiếc thuyền … trong đêm ấy … không bắt được gì: Đây là một hành
trình trọn vẹn của một buổi đánh cá. Họ cùng ra đi, họ cùng lên thuyền và dĩ
nhiên họ cùng thả lưới, và họ cùng thất bại, không bắt được gì cả. Trạng ngữ chỉ
thời gian “trong đêm ấy” (ἐν ἐκείνῃ τῇ νυκτὶ), diễn tả một khoảng thời
gian bình thường của một buổi đánh cá. Tuy nhiên, trạng ngữ này cũng mang một ý
nghĩa biểu tượng khá rõ ràng. Hình ảnh “bóng đêm” gợi nhớ đến hình ảnh khi tông
đồ Giuđa đi ra khỏi phòng Tiệc Ly (Ga 13,30: Trời đã tối). Đó cũng là khoảng thời
gian khi bà Maria Magdalene đi ra mộ (Ga 20,1: Lúc trời còn tối).[6] Đó là bóng đêm của sự thiếu
vắng Chúa, thiếu vắng “ánh sáng thế gian”. Khi thiếu vắng “ánh sáng của thế
gian” thì thế lực của bóng đêm hoạt động và sự thất bại là chuyện tất yếu. Một
nhóm bảy Tông Đồ đã ra đi trên cùng một chiếc thuyền và thả lưới cùng nhau, thế
nhưng trong đêm tối, thiếu ánh sáng của Đức Kitô, họ đã không bắt được gì cả. Chiếc
thuyền thường là biểu tượng của Giáo Hội, và việc thả lưới thường được hiểu như
là “rao giảng Tin Mừng”, bởi vì khi Đức Giêsu mời gọi ông Phêrô, Người đã nói rằng
“hãy theo Ta, Ta sẽ biến các anh thành những ngư phủ của con người” (nghĩa là
đánh bắt người ta) (Mt 4,19; Mc 1,17; Lc 5,10: “những người bắt sống người ta”)
5. Khi
bình minh đến … Đức Giêsu đứng trên bờ biển: Đối lại với trạng ngữ chỉ thời
gian “vào đêm hôm ấy” là trạng ngữ “khi bình minh đến” (ἐν ἐκείνῃ τῇ νυκτὶ).
Khi bình minh đến cũng là lúc mặt trời xuất hiện – Đức Giêsu đứng trên bờ biển
nhưng không ai nhận ra Người. Dường như họ vẫn chưa quen với Đấng Phục Sinh.
Tương tự như hai môn đệ trên đường Emmaus, chỉ sau khi Người bẻ bánh thì họ mới
nhận ra Người.[7]
Các môn đệ trở về sau một đêm đánh bắt thất bại và đang ở gần bờ nên họ có thể
thấy và nghe tiếng nói của Đức Giêsu cách rõ ràng.[8]
6. “Này các cậu bé” (παιδία): Cũng như câu chuyện
về hai môn đệ trên đường về Emmaus (Lc 24,13-35), Đức Giêsu mở lời hỏi thăm
nhóm các môn đệ, những người đang trở về cuộc sống đời thường. Người quan tâm đến
chính sự quan tâm của các ông (cái ăn): “Các cậu không có gì ăn sao”. Danh từ
này gồm một động từ “ăn” và một giới từ “về phía” (προσφάγιον) (πρός + φαγεῖν),
diễn tả một món ăn kèm với bành mì. Trong bối cảnh này, có thể hiểu là “không
có cá hả các cậu”, vì cá thường ăn kèm với bánh mì và họ đã cố gắng đánh cá. Điều
đặc biệt trong câu nói của Đức Giêsu là cách mà Người gọi họ “này các cậu bé” (παιδία). Đây là
cách người ta dùng để gọi một đứa bé, nhỏ tuổi, chưa trưởng thành (Mt 18,3.4;
19,13.14; Mc 10,13.14; Lc 11,7; 18,16). Đây là danh xưng mà tác giả Mátthêu và
Luca dùng để gọi Đức Giêsu lúc mới sinh (Mt 2,11.132.20.21; Lc
2,27.40). Cách Đức Giêsu gọi các môn đệ hết sức đặc biệt. Cách gọi này không
tìm thấy nơi nào khác trong Tin Mừng thứ tư. Tuy nhiên, nó lại được tác giả thư
thứ nhất của Gioan dùng khá nhiều, để biểu lộ tương quan cha-con giữa ông với
các thành viên trẻ của cộng đoàn (1 Ga 2,14.18; 3,7). Đó có thể là cách gọi
thân thương của Thầy Giêsu dành cho học trò của mình; hoặc là cách Thiên Chúa gọi
những người con của mình. Nó cũng có thể diễn tả sự non nớt về niềm tin của các
môn đệ vào Đấng Phục Sinh, sự non nớt của những người đang đi trong đêm tối của
đức tin.
7. “Quăng
lưới bên phải mạn thuyền, các con sẽ tìm thấy”: Chỉ dẫn của Đức Giêsu được
các môn đệ ngoan ngoãn làm theo như những chú bé. Ông Phêrô không có bất cứ một
phản ứng nào như ông đã từng làm trong trình thuật của tác giả Luca: “Thưa Thầy,
chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì, nhưng theo lời Thầy, tôi sẽ
thả lưới” (Lc 5,5). Sự trái ngược đã xảy ra. “Trong đêm ấy” (thời gian thuận tiện
để đánh cá), họ đã không bắt được gì, nhưng vào lúc bình minh (thời gian không
thuận tiện để thả lưới), họ lại không thể kéo lên nổi vì quá nhiều cá. Lời của
Đức Giêsu chính là sự khác biệt.
8. “Người
môn đệ Đức Giêsu yêu”: Như thường lệ của Tin Mừng thứ tư, “người môn đệ Đức
Giêsu yêu” là người nhận ra Đức Giêsu trước tiên. Đây là nhân vật độc quyền của
Tin Mừng thứ tư. Các tác giả Tin Mừng Nhất Lãm đều không đề cập đến nhân vật
này. Cho đến cuối cùng, tác giả Tin Mừng thứ tư vẫn không bật mí tên của nhân vật
này. Ông có thể là một trong những môn đệ vô danh được nhắc đến trong Tin Mừng
thứ tư (Ga 1,35; 18,15.16). Trong bối cảnh này, có bốn môn đệ vô danh được nói
đến: “Hai người con ông Dêbêđê và hai môn đệ khác của Người” (Ga 21,2).[9] Sự trổi vượt của người môn
đệ đặc biệt này là điều không bàn cãi. Ông là người đã “nằm tựa vào lòng Đức Giêsu”
trong Bữa Tiệc Ly (Ga 13,23); Ông đã chạy nhanh hơn ông Phêrô và đến ngôi mộ trống
trước; Ông “đã thấy và đã tin” (Ga 20,1-10). Trong trình thuật này, ông đã nhận
ra Đức Giêsu Phục Sinh và đã nói cùng ông Phêrô: “Đó chính là Chúa” (ὁ κύριός
ἐστιν). Kiến thức này ngược lại với kiến thức lúc đầu các ông thấy Đức Giêsu
đứng trên bờ biển: “Họ không biết đó là Đức Giêsu”. “Người môn đệ Đức Giêsu
yêu” với sự nhạy cảm vốn có, cùng với mẻ cá lạ lùng, đã nhận ra Đức Giêsu. Sau
khi lên bờ, “không ai trong các môn đệ dám hỏi ông là ai vì họ biết đó là Chúa”
(Ga 21,12).
9. Mặc
áo choàng vào … nhảy xuống biển … những môn đệ khác cũng đi vào bằng thuyền:
Cũng như lúc các môn đệ theo ông Phêrô ra đi đánh cá, giờ đây họ theo ông Phêrô
vào bờ. Khi đã biết là Chúa, ông Phêrô dường như không thể chờ đợi thêm giây
phút nào nữa, ông nhảy xuống biển để bơi vào bờ nhanh nhất có thể.[10] Tác giả W. Leonard ghi
chú sự khác biệt giữa người môn đệ Đức Giêsu yêu và ông Phêrô: Trong khi người
môn đệ Đức Giêsu yêu là con người của chiêm niệm, ông Phêrô là con người của
hành động.[11]
10. Một
trăm năm mươi ba con: Việc tác giả Tin Mừng đưa ra con số chính xác, làm
cho nhiều tác giả đưa ra nhiều ý nghĩa biểu tượng của con số này. Ông Giêrônimô
nói rằng các nhà sinh học Hy Lạp ghi nhận được 153 loài cá. Như vậy, các môn đệ
có thể đã bắt được hết tất cả các loài cá có trong hồ, và qua đó, con số cũng
là biểu tượng cho sứ vụ của các Tông Đồ mở rộng ra cho hết mọi loại người.[12] Tương tự như dụ ngôn Nước
Trời giống như một chiếc lưới thả xuống biển gom được đủ loại cá (Mt 13,47). Kiến
thức của ông Giêrônimô bị đặt vấn đề vì ông trích dẫn kiến thức của nhà sinh học
Oppian của Cilicia (khoảng năm 180). Tác giả của Tin Mừng Gioan sống trước khoảng
thời gian này và không biết đến kiến thức sinh học này. Hơn nữa, con số loài cá
được đưa ra trong tác phẩm Halieutica của Oppian là 157 chứ không phải là 153.
Thánh Augustino đưa ra một giả thuyết về toán học Hy Lạp, trong đó 153 bằng tổng
số tất cả các con số từ 1-17. Đây là con số biểu tượng lỗi thời của các tác giả
giáo phụ (10 điều răn, 7 quà tặng của Chúa Thánh Linh, 9 ca đoàn các thiên thần
và 8 mối phúc). Thánh Cyril thành Alexandria tách con số ra thành 100, 50 và 3,
trong đó 100 là sự tròn đầy của dân ngoại, 50 là số sót của Ítrael và 3 tượng
trưng cho những trinh nữ. Tác giả R. Brown nghĩ rằng con số này có thể tượng
trưng cho sự rộng khắp và phổ quát của sứ vụ Kitô hữu, nhưng ông nghiêng về
cách hiểu con số này như là một con số thực tế đã được “người môn đệ Đức Giêsu
yêu mến” chứng kiến và ghi lại.[13]
11. Lấy
bánh trao cho họ, và cá cũng vậy: Bữa ăn sáng với cá và bánh đã được chuẩn
bị sẵn không khỏi gợi nhớ đến phép lạ hóa bánh ra nhiều trong Ga 6,1-15 trong
đó, cá và bánh được hóa ra nhiều để nuôi đám đông vào dịp Lễ Vượt Qua. Bữa ăn
này cũng có thể liên hệ đến những cử hành Thánh Thể của các Kitô hữu sơ khai, đặc
biệt chi tiết “Đức Giêsu cầm lấy bánh trao cho họ và cá cũng vậy” (Ga 6,11). Cộng
đoàn tụ họp, với sự dẫn đầu của ông Phêrô, và sự hiện diện của Đức Giêsu Phục
Sinh như là trung tâm của bữa ăn, tất cả những yếu tố này như cho thấy những
hành vi thờ phượng của cộng đoàn Gioan (6,1-15.51-58; 13,21-38; 19,35).[14]
12. Lần
thứ ba: Cụm từ “lần thứ ba” nối kết với “Đức Giêsu lại tỏ mình ra cho các
môn đệ bên biển hồ Tiberias” (21,1) và cũng nối kết với hai lần khác trước đó Đức
Giêsu đã hiện ra với các môn đệ. Lần thứ nhất, Người hiện ra với mười môn đệ,
không có ông Tôma; lần thứ hai với mười một môn đệ bao gồm cả ông Tôma (Ga
20,19-29). Tin Mừng thứ tư còn ghi lại cảnh Đức Giêsu hiện ra với bà Maria
Magdalene. Tuy nhiên, lần này không được tính, vì người kể câu chuyện này đã giới
hạn bằng cụm từ “cho các môn đệ”, chứ không phải cho người khác. Dù cho câu
chuyện này thiếu sự nối kết với toàn bộ Tin Mừng thứ tư như đã nói ở trên, cách
tính “lần thứ ba” được người thuật chuyện thêm vào như một dấu hiệu cho thấy
ông ý thức sự tồn tại của hai lần trước đó.[15] “Lần thứ ba” cũng là một
con số tròn đầy, để làm nên tần số hoàn hảo của các lần Đức Giêsu tỏ mình ra
cho các môn đệ sau Phục Sinh.
13. Yêu
thầy … “Hãy chăm sóc chiên của Thầy”: Cuộc đối thoại liên quan đến tình yêu
và sứ vụ giữa Đức Giêsu và cá nhân ông Phêrô là một câu chuyện thú vị. Điều kiện
để Đức Giêsu trao ban sứ vụ chăn dắt cho ông Phêrô là tình yêu vượt trội ông
dành cho Người. Sự lý thú nằm ở chỗ Đức Giêsu đã hỏi đến ba lần chứ không phải
một lần. Ứng với ba lần hỏi của Đức Giêsu là ba lần trả lời của ông Phêrô và ba
lần trao ban sứ vụ của Đức Giêsu. Con số ba không khỏi làm cho người ta liên tưởng
đến ba lần ông Phêrô đã chối là không biết gì về Đức Giêsu trong trình thuật về
cuộc thương khó (Ga 18,17.25.26). Nếu như con số này liên quan đến ba lần ông Phêrô
chối Chúa thì Đức Giêsu có ý gì khi cố tình hỏi ba lần như thế? Người Phương
Đông có câu “ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó”. Đức Giêsu dường như muốn ông Phêrô ý
thức rõ lỗi lầm của mình và chính mình vượt qua mặc cảm của lỗi lầm trong quá
khứ để tiếp tục lãnh nhận sứ vụ. Đối lại với ba lần chối bỏ là ba lời cam kết
yêu thương: “Thầy biết con yêu mến thầy”. Đức Giêsu cũng muốn ông Phêrô xác tín
lại là sau bao nhiêu lỗi lầm thiếu sót, ông còn đủ tự tin để nói yêu Thầy như
trước không. Người muốn ông hiểu rõ tình yêu mà ông dành cho Người không phải
là tình yêu thí mạng: “Con sẽ thí mạng con vì Thầy” như ông đã từng khẳng định
(Ga 13,37-38), nhưng là tình yêu trải qua bao nhiêu yếu đuối, lỗi lầm mà vẫn tiếp
tục yêu. Sự cảm nghiệm của ông Phêrô về thân phận tội lỗi của mình ngay giây
phút đầu tiên ông gặp gỡ Chúa: “Lạy Thầy, xin tránh xa con vì con là người tội
lỗi” (Lc 5,8), quả thật chẳng ăn thua gì với tội “chối Thầy” ba lần mà ông đã
trải nghiệm. Việc Đức Giêsu tiếp tục tín nhiệm và trao ban sứ vụ cho ông ba lần
cho thấy Người hiểu rõ toàn bộ con người của ông và Người đón nhận tất cả, miễn
là ông vẫn còn yêu Người.
Cách dùng từ của
tác giả bản văn cũng rất lý thú, đặc biệt là động từ “yêu”; Động từ “chăm sóc”;
và danh từ “con chiên”. Mặc dù tác giả nổi tiếng R. Brown ghi chú rằng hầu như
các tác giả hiện đại cho rằng những khác biệt trong cách dùng từ này không mang
lại ý nghĩa gì,[16]
chúng tôi vẫn thấy có nhiều điều lý thú cần diễn giải.
- Động từ “yêu”
Trong ba lần hỏi
Đức Giêsu dùng hai động từ “yêu” khác nhau: Hai lần đầu Người dùng động từ
“agapaồ”. Lần thứ ba, Người dùng động từ “philêồ”. Ứng với ba câu hỏi của Đức Giêsu,
ông Phêrô chỉ dùng một động từ “philêồ”. Điều này khiến cho nhiều tác giả diễn
giải rằng. Hai lần đầu Đức Giêsu hỏi bằng động từ diễn tả mức độ tình yêu cao
nhất (agapaồ), nhưng vì ông Phêrô chỉ trả lời bằng động từ diễn tả mức độ tình
yêu thấp hơn “philêồ”, nên lần thứ ba Đức Giêsu cố tình hạ xuống cho vừa với mức
độ đáp trả của ông Phêrô.[17] Đức Giêsu hỏi tình yêu của
ông Phêrô có vượt trội “hơn những người này không” vì trước đó ông đã từng khẳng
định sự trổi vượt của mình: “Dù tất cả có vấp ngã, con sẽ không vấp ngã” (Mc
14,29; Mt 26,33); “Sao con lại không thể theo Thầy, con sẽ thí mạng con vì Thầy”
(Ga 13,37).
ἀγαπᾷς με πλέον τούτων; … φιλῶ σε ἀγαπᾷς με; … φιλῶ σε φιλεῖς
με; … φιλῶ
σε |
Động từ “chăm sóc”:
Trong phần trao ban sứ
vụ, Đức Giêsu cũng dùng hai động từ đều có ý nghĩa “chăm sóc, dẫn dắt”. Động từ
“boskô” (βόσκω) được dùng
hai lần, nghiêng về ý nghĩa cho ăn, cho uống nhiều hơn (x. Lc 15,15), trong khi
động từ “poimano” (ποιμαίνω) nghiêng
về ý nghĩa dẫn dắt nhiều hơn. Động từ “ποιμαίνω” có cùng gốc với danh từ “poimên” (ποιμήν: mục tử). Đức
Giêsu tự mô tả mình là một “mục tử nhân lành” (ὁ ποιμὴν ὁ καλός)
(Ga 10,11). Mục tử không chỉ cho đàn chiên ăn, uống nhưng phải “biết chiên và
chiên biết” (Ga 10,14); “hy sinh mạng sống vì đàn chiên” (Ga 10,11.17.18); “tìm
kiếm chiên lạc” (Ga 10,16). Sự kết hợp giữa hai động từ này cho thấy sự bao hàm
tất cả các hành vi trong sứ vụ của một mục tử.[18]
Hai động từ “chăm sóc” |
βόσκε (cho ăn) ποίμαινε (dẫn dắt) βόσκε (cho ăn) |
Danh từ “con chiên”
Tương tự, có hai
danh từ được sử dụng để diễn tả con chiên. Hai từ này đều diễn tả con chiên,
nhưng khác về sự trưởng thành. “τὰ ἀρνία” thường được dịch là “những con cừu”
(Tiếng Anh: lambs; Tiếng Pháp: Agneaux; Tiếng Ý: Agnelli). Con cừu là con chiên
nhỏ một tuổi, hoặc dưới một tuổi. Con chiên non thường bám lấy chiên mẹ. “τὰ πρόβατά” thường được dịch là “những con
chiên” (Tiếng Anh: Sheep; Tiếng Pháp: Bresis; Tiếng Ý: Pecore). Con chiên là một
con cừu trưởng thành, nếu là con đực thì có sừng. Con chiên của “mục tử nhân
lành”, Giêsu là “τὰ πρόβατά”. Hai con
này có thể so sánh với con bê và con bò trong tiếng Việt. Việc Đức Giêsu dùng kết
hợp hai danh từ này có thể hiểu cách đơn giản như là một sự linh động, phong
phú trong cách sử dụng ngôn ngữ. Tuy nhiên, cách dùng này cũng có thể ngụ ý sự
bao quát tất cả các loại chiên, đủ mọi lứa tuổi mà mục tử được trao gửi để chăm
sóc, tương tự như cách sử dụng hai động từ “chăm sóc” khác nhau như đã nói
trên.
Hai danh từ “con chiên” |
τὰ ἀρνία μου; … Những con cừu của Ta τὰ πρόβατά μου … Những con chiên của Ta τὰ
πρόβατά μου … Những con chiên của
Ta. |
14. Tự mình thắt lưng … dang tay ra cho người
khác thắt lưng… cách thức ông sẽ chết để tôn vinh Thiên Chúa:
Lúc còn trẻ … tự thắt lưng … đi đến nơi con muốn Lúc về già … dang tay ra … người khác thắt lưng … dẫn
đến nơi không muốn |
Sau khi trao ban sứ vụ, Đức Giêsu dùng
hai hình ảnh trái ngược trong hai giai đoạn cuộc đời của mục tử Phêrô. Lúc còn
trẻ, ông tự mình thắt lưng và đi đến nơi ông muốn. Nghĩa là, ông chủ động trong
sứ vụ của mình; nhưng khi về già, ông phải dang tay ra, để người khác thắt lưng
và dẫn ông đến nơi mà ông không muốn. Theo tác giả Bultmann, đây có thể là câu
tục ngữ nói về tình trạng bình thường của một con người: “Lúc trẻ một người tự
do di đến nơi anh ta muốn; Khi già, người ta phải để cho mình bị đưa đến nơi mà
anh ta không muốn”.[19] Người thuật chuyện giải
thích câu nói của Đức Giêsu nhằm ám chỉ cách ông phải chết để tôn vinh Thiên
Chúa. “Dang tay” có nghĩa là dang tay trên thập giá như Thầy Giêsu.[20] Theo truyền thống, ông Phêrô
đã chết theo hình thức đóng đinh ngược trên đồi Vatican, ngày nay là quảng trường
Thánh Phêrô.
15. “Hãy
theo Thầy”: Mệnh lệnh này được lặp lại hai lần trong đoạn Ga 21,15-23 và đều
dành riêng cho ông Phêrô. Mệnh lệnh “hãy theo Thầy” gợi nhớ lại lời mời gọi đầu
tiên Đức Giêsu dành cho ông Phêrô và các môn đệ khác: “Hãy theo tôi, tôi sẽ làm
cho các anh trở thành những người lưới người ta” (Mc 1,17; 2,14; Mt 4,19; Lc
5,27; Ga 1,43). Theo Đức Giêsu đồng nghĩa với việc “từ bỏ chính mình, vác thập
giá của mình hằng ngày mà theo”: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác lấy
thập giá mình mà theo” (Mc 8,34; Mt 16,24; Lc 9,23); “Ai không vác thập giá
mình mà theo Thầy thì không xứng với Thầy” (Mt 10,38). “Theo Thầy” thì phải từ
bỏ tất cả mọi sự ngay cả mạng sống của mình (Mc 8,35; 10,28; Lc 18,28; Mt
16,25; Ga 12,24.25.26). Lời mời gọi của Đức Giêsu ở đây như là một sự tái khởi
động lại ơn gọi “đi theo” của ông Phêrô, điều mà dường như đã bị gián đoạn sau
khủng hoảng của cuộc thương khó đầy thử thách, gian nan. Giờ đây, đức tin của
ông đã chín chắn và trưởng thành hơn, hứa hẹn một hành trình “đi theo” Chúa đến
cùng.
Bình luận tổng quát
Trình thuật Ga 21,1-19 vừa có điểm
tương tự như trình thuật Lc 5,1-11 về mẻ cá lạ lùng và ơn gọi của ông Phêrô; vừa
giống với câu chuyện hai môn đệ trên đường Emmaus (Lc 24,13-35) về tiến trình từ
không nhận biết đến nhận biết Đức Giêsu Phục Sinh. Đức Giêsu đã hiện ra với các
môn đệ hai lần trong phòng Tiệc Ly ở Giêrusalem: Lần thứ nhất với mười môn đệ,
vắng ông Tôma (Ga 20,19-23); lần thứ hai với 10 môn đệ, cùng với ông Tôma
(20,24-29). Nếu như không nhìn nhận câu chuyện này là một câu chuyện thêm vào
sau, thì việc các môn đệ trở về Tiberias, Galilaia để bắt đầu lại cuộc sống mới có
vẻ kỳ lạ, và việc họ không nhận ra Chúa cũng khá bất thường. Quả vậy, ông Phêrô
đã dẫn đầu nhóm bảy môn đệ quay lại công việc mưu sinh thường ngày. Ông tỏ ý đi
đánh cá và tất cả đều đi với ông. Họ cùng lên thuyền, ra khơi đánh cá với nhau.
Tuy nhiên, họ đã không bắt được gì trong suốt đêm ấy. Họ làm việc cùng nhau, với
sự dẫn đầu của ông Phêrô, nhưng họ vẫn thất bại vì họ vẫn còn ở trong đêm tối của
đức tin và thiếu vắng Đức Giêsu, “ánh sáng của thế gian”. Chính vì thế, khi
bình minh ló rạng, với sự xuất hiện của Đức Giêsu mang lại cho họ một hy vọng mới.
Đức Giêsu đã mang lại sự khác biệt lạ lùng. Thời gian ban ngày không thuận tiện
cho việc đánh cá. Hơn nữa, thuyền không xa bờ, làm sao có cá to mà đánh. Vậy
mà, khi làm theo sự chỉ dẫn đơn giản của Đức Giêsu, họ đã không thể kéo lưới
lên nổi vì đầy cá. Những người môn đệ có thâm niên trong nghề đánh cá, bỗng
ngoan ngoãn làm theo lời của người lạ mặt như những đứa bé làm theo lời của người
Thầy của mình. Đức Giêsu đã gọi họ là “những cậu bé” vì sự non nớt, yếu đuối về
niềm tin của họ. Vả lại, đối với Đức Giêsu Phục Sinh, họ vẫn mãi là những đứa
trẻ cần được dạy dỗ và dìu dắt về đức tin. Như thường lệ, người môn đệ Đức Giêsu yêu mến đã nhận ra Chúa trước, và giới thiệu cùng ông Phêrô, nhưng ông Phêrô, như thường
lệ, lại là người hành động trước. Ông đã khoác áo vào và nhảy xuống biển để bơi
vào bờ cách nhanh nhất có thể vì lưới đầy cá thì khó má kéo vào nhanh được. Lúc
khởi đầu các môn đệ đã được mời gọi để trở thành những người “đánh bắt” người
ta. Tuy nhiên, giờ đây, sau biến cố thương khó, họ lại quay trở lại đánh cá như
cũ. Đức Giêsu xuất hiện là để đưa họ trở lại với sứ vụ “lưới người ta”. Số con
cá lớn 153 con như nhắc nhở các môn đệ về một biển người rộng lớn mà họ phải
đánh bắt. Sau đó, cả Thầy và trò không ai nói đến dấu lạ nữa. Họ nói về sự nhận
biết Đức Giêsu. Đức Giêsu lấy bánh và cá trao cho họ, như một gợi nhớ đến phép
lạ hóa bánh ra nhiều và tiệc Thánh Thể. Bánh và cá là nhu cầu cơ bản để nuôi sống
bản thân, nhưng chúng không phải là lẽ sống và lối sống của cả đời họ. Lẽ sống
của cả đời họ chính là rao giảng Tin Mừng và lối sống của họ chính là yêu Chúa
và yêu người. Câu chuyện bữa ăn bên bếp lửa hồng được tiếp nối bằng cuộc đối
thoại về tình yêu và sứ vụ giữa Đức Giêsu và ông Phêrô. Mục đích chính yếu của
lần hiên ra này là: Đưa các môn đệ trở lại với nhiệm vụ “lưới người” chứ không
phải là lưới cá. Đức Giêsu đã khơi dậy tình yêu mãnh liệt trong sâu thẳm trái
tim của Tông Đồ Phêrô. Tình yêu ấy mạnh đến mức mà đã có lúc ông nghĩ rằng mình
có thể “thí mạng vì Thầy” (Ga 13,37). Rủi thay, tình yêu ấy cũng đã có lúc tắt
ngúm vì thất vọng, vì lỗi lầm. Sau bao nhiêu thăng trầm và lỗi lầm của ông Phêrô,
Đức Giêsu muốn ông tuyên xưng lại tình yêu ấy. Chỉ khi nào có tình yêu, thì ông
Phêrô mới có thể đón nhận sứ vụ chăm sóc, dẫn dắt đàn chiên mà Chúa trao phó, bởi
lẽ một mục tử tốt lành phải dám hy sinh tính mạng vì đàn chiên của mình. Sau
khi trao ban sứ vụ mục tử, Đức Giêsu cũng đồng thời tiền báo cách chết của mục
tử Phêrô để tôn vinh Thiên Chúa. Mệnh lệnh “hãy theo Thầy” trong bối cảnh này
không chỉ là ở với Thầy để Thầy sai đi rao giảng nữa, nhưng là đi theo toàn bộ hành
trình mà Thầy đã đi qua: Rao giảng, chữa lành, chịu khổ nạn và chết. Lời dạy ngày xưa
liên quan đến tiêu chuẩn của một người môn đệ cần được thực hiện cách triệt để:
“Ai muốn theo Thầy thì phải từ bỏ chính mình, vác thập giá của mình hằng ngày
mà theo” (Lc 9,26); “Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mất mạng
sống mình vì Thầy và vì Tin Mừng thì sẽ cứu được mạng sống ấy” (Mc 8,35; Lc
9,24; Mt 16,25). Hy sinh tính mạng cho người khác là tình yêu ở cảnh giới cao
nhất: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng
của mình vì người thương của mình” (Ga 15,13: τῶν φίλων αὐτοῦ).
Trong dòng đời ngược xuôi nhiều
khi vì quá bận tâm đến chuyện mưu sinh, sợ hãi cảnh đói nghèo, bệnh tật, người
kitô hữu quên đi sự hiện diện của Đấng Phục Sinh, và quên đi sứ vụ cao cả là
mang tin vui cho người khác. Muốn mang tin vui cho người khác, họ phải biết yêu
thương người khác bằng những hành động cụ thể. Muốn yêu thương người khác thì
trước hết họ phải yêu Chúa mạnh mẽ như ông Phêrô. Tình yêu họ dành cho người khác
đòi hỏi những sự hy sinh cao cả, đôi khi là hy sinh cả bản thân mình. Mỗi người
kitô hữu là một mục tử được Đức Giêsu mời gọi chăm sóc một ai đó (con chiên của
Đức Giêsu). Những “con chiên đó” trước hết là những người thân yêu, ruột thịt bên
cạnh mình. Đối tượng mà những người kitô hữu phải chăm sóc còn được trải rộng
ra cho tất cả những bạn bè, đồng nghiệp, đồng đạo, rồi đến tất cả mọi người, nhất
là những người đau khổ, mà họ gặp gỡ mỗi ngày trong dòng đời xuôi ngược.
Lm. Joseph Phạm Duy Thạch, SVD
[1] F.J. Moloney, The
Gospel of John (SP 4; Collegeville 1998) 545-546.
[2] “Whatever scholarship may decide about the origins of
John 21 as some form of addition to an original Gospel, this collection of
post-resurrection stories was important to the Christians who first wrote and
passed down the Gospel to later generations” (F.J. Moloney, The Gospel of
John, 546).
[3] X. Th.Ng.H. Cầu, Ngưỡng
Cửa vào Sách Tin Mừng. Kitô hữu đọc Sách Thánh (Hà Nội 2020) 25.
[4] “If one does not accept Lagrange’s thesis that these two disciples are
“the sons of Zebedee,” the next best candidates are Philip and Andrew, from the
fishing village of Bethsaida, who appear together in 6:7–8 and 12:22” [R.E. Brown,
The Gospel
according to John (XIII-XXI). Introduction, translation, and
notes (AnB; New Haven – London 2008) 29A, 1068.].
[5] “McDowell argues that the
present tense of the verb “to go” expresses more than momentary intention:
Peter is going back to his earlier way of life and will stay with it. The point
of the story, then, is that Jesus caused Peter to change his mind” (R.E. Brown,
The Gospel
according to John (XIII-XXI), 1069).
[6] “At a time that links this episode with Mary
Magdalene's unbelieving visit to the empty tomb in the darkness of very early
morning” (F.J. Moloney, The Gospel of John, 549).
[7] E. Haenchen– R.W. Funk– U. Busse,
John. A commentary
on the Gospel of John (Hermeneia; Philadelphia 1984) 223.
[8] “In the narrative we are
to imagine that, after catching nothing, the disciples are coming back to shore
and so are close enough to hear and see someone standing there. Jesus’ sudden
appearance on the shore is probably meant to be mysterious, for in several of
the post-resurrectional narratives he materializes suddenly” (R.E. Brown,
The Gospel
according to John (XIII-XXI), 1070).
[9] “it is clear that for the redactor he must have been one of the six
companions of Peter mentioned in vs. 2 and, more specifically, one of the two
sons of Zebedee or one of the “two other disciples” (R.E. Brown,
The Gospel
according to John (XIII-XXI), 1071).
[10] Bản thảo OSsin adds: “and came in swimming, for they
were not far from dry land” (R.E.
Brown, The Gospel
according to John (XIII-XXI), 1072).
[11] W. Leonard, “The Gospel of
Jesus Christ according to St John”, A Catholic Commentary on Holy Scripture (ed. B. Orchard – E. F. Sutcliffe) (Toronto –
New York – Edinburgh 1953) 1016.
[12] “The author of chapter 21
or the tradition he is reflecting could have indicated that Peter, the fisher
of men, successfully operated the net of the church, and in so doing believers
from all the peoples of the earth were won to the faith” (E. Haenchen– R.W. Funk– U. Busse, John. A commentary
on the Gospel of John, 224).
[13] R.E. Brown, The Gospel
according to John XIII-XXI, 1076.
[14] F.J. Moloney, The
Gospel of John, 551.
[15] “It is the redactor’s attempt to sew chs. 20 and 21 together by making
this appearance sequential to the two in 20:19 and 26” (R.E. Brown, The
Gospel according to John XIII-XXI, 1077).
[16] “We note that most modern scholars (Lagrange, Bernard, Moffatt,
Strachan, Bonsirven, Bultmann, Barrett, etc)
have reverted to the older idea that the variations are a meaningless stylistic
peculiarity” (R.E. Brown, The Gospel according to John XIII-XXI, 1102).
[17] “Westcott, however,
although he also distinguishes the two verbs, interprets the scene in another
way. In his view, Peter answers in terms of philein
because he does not venture to claim that he has attained to the higher love of
agapan. Evans, art. cit., thinks that the verb agapan
implies a certain superiority, for it connotes the satisfaction of a superior
with an inferior. In his view, Peter’s refusal to use agapan is an expression of humility” [R.E. Brown, The Gospel
according to John (I–XII). Introduction, translation, and notes (AnB;
New Haven - London 2008) XXIX, 498].
[18] “Combined, the two verbs express the fullness of the pastoral task
assigned to Peter” (R.E. Brown, The Gospel according to John XIII-XXI, 1105).
[19] E. Haenchen– R.W. Funk– U. Busse,
John. A commentary
on the Gospel of John, 226.
[20] “Many interpreters have proposed that, even more specifically, the
Johannine comparison in 18 refers to death by crucifixion. The key clause for this interpretation is “You will
stretch out your hands” (R.E. Brown, The Gospel according to John
XIII-XXI, 1107).