![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhwzfmLO5qqmeTFggLJBI-bXw8SrRwQuyG542XZkH3xGX400eiU6Fe1rPbobZ2b8CgEGqjxDdDX7uN2KALiiySw-eH-Mp9d7haZKzrFovSLXrex9q_Y5QcSyq-7KL27qrboz6syqM9g52kx/s1600/images+%25281%2529.jpg)
Ngoài ra, ngài còn được báo chí đương thời gọi là “người tù
cuối cùng của Vatican”[1],
khi ngài là vị giáo hoàng đầu tiên đã khởi bước rời khỏi Vatican kể từ thời đức
Pi-ô IX, năm 1870. Người ta tính rằng, Giáo hoàng Gioan XXIII đã ra khỏi điện
Vatican tới hơn 100 lần để viếng các lao xá, bệnh viện, thánh đường, nhà mồ côi
và trường học. Đó là “Một vị giáo chủ đã làm cho nội dung Tin Mừng của đạo,
bấy lâu nay được bao bọc trong bầu khí tôn nghiêm đền thánh, bổng trở nên hồn
nhiên và hiện thực. Vì xét cho cùng, đó cũng là cung cách của Đức Giêsu tìm đến
với mọi người, Đức Giêsu của hoa đồng cỏ nội, của thiếu nhi và người nghèo, của
Thập giá và Nước Trời...”(Georges Casalis)
[2]
Những cuộc viếng thăm là phương tiện cho sự nối kết tình
thân trong nhân loại. Chúa Nhật cuối cùng trong mùa vọng, phụng vụ Giáo hội giới
thiệu cho chúng ta một cuộc viếng thăm hết sức đặc biệt.