I. Bối cảnh
Văn Chương
1. Tương
quan với bản văn trước đó
Đây là dụ ngôn cuối trong loạt 3 dụ ngôn phán xét liền kề
nhau chống lại dân Ítrael, đặc biệt là giới lãnh đạo(bắt đầu bằng Mt 21,28).
Thính giả vẫn như trước: “Đức Giêsu lại nói cùng họ (chủ yếu là “các thượng tế
và Pharisêu” trong Mt 21,45) trong các dụ ngôn” (Mt 22,1a). Chữ “dụ ngôn” ở số
nhiều không nhất thiết ngụ ý rằng Mathêu xem 22,2-10 như là một dụ ngôn, và
cc.11-14 như là một dụ Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa."ngôn
khác. “Những dụ ngôn” có lẽ nối kết 22,1-14
với hai dụ ngôn đi trước đó, hoặc lối diễn tả này có lẻ đơn giản ngụ ý rằng
“bằng dụ ngôn”.
Có những điểm nối kết rõ ràng giữa 3 dụ ngôn: Mỗi dụ ngôn có
một “biểu tượng uy quyền” (người cha, người chủ vườn, và nhà vua đáng kính);
“những người con” hay “một người con” xuất hiện trong cả 3 dụ ngôn. Dụ ngôn thứ
hai và thứ ba có chung hai nhóm nô lệ và một vị quan tòa nghiêm túc chống lại
những người phản đối người con.